Tổng Tài Háo Sắc - Kiều Dạ - Hải Sơn (Truyện full)

Khi cô gái này đi tới đây, cô cũng biết đối phương là đang hướng về phía Phương Tín. Nhưng mà điều mà cô không ngờ tới, là đối phương lại có gan như vậy, dám hỏi số điện thoại của Phương Tín... 

Bộ dạng mặt lạnh này của Phương Tín liền không giống người gì tốt, nếu như cô không quen biết, sợ rằng cô đều phải tránh xa. 

Cô đang suy nghĩ, ánh mắt của cô gái xinh đẹp này có phải không quá tốt hay không? 

Phương Tín cũng không ngẩng đầu nhìn xem cô gái kia, mà trầm giọng quát lạnh: “Cút!” 

Cô gái xinh đẹp kinh ngạc, trông đôi mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ. 

Kiều Dạ thấy vậy, có chút thông cảm dùm cô ta, đột nhiên đầu óc nóng lên, liền nhìn về phía Phương Tín nói: 

“Dù sao cũng là con gái, anh liền không thể từ chối lịch sự một chút hay sao?” 

Kiều Dạ cảm thấy cô gái này cũng thực sự đẹp, lỡ may Phương Tín thích cô ta, thì có khả năng anh sẽ buông ta cô cũng không chừng. 

“Dám đùa anh sao?” Phương Tín dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Kiều Dạ. 

“Không dám.” Kiều Dạ lập tức nhận thua, vội vàng lắc đầu. 

“Có phải do anh đã chiều em quá, nên em hư đúng không?” Phương Tín tức giận hỏi. 

“Không có khả năng!” Kiều Dạ không quá hiểu ý của Phương Tín, nhưng cô vẫn lập tức phủ nhận: “Anh chìu em khi nào? 

Vốn còn lo lắng Phương Tín lại kiếm chuyện với cô, nhưng khi đồ nướng được mang lên, cô cũng chả quan tâm nữa, mà tập trung vào việc ăn uống thỏa thích. 

Suốt nửa tiếng, Phương Tín chỉ ngồi nhìn Kiều Dạ ăn, mà anh lại không nếm một ngụm. 

“Thật có ngon như vậy sao?” Thấy bộ dạng Kiều Dạ ăn ngon như vậy, Phương Tín do dự hỏi. 

“Ưm...” Kiều Dạ cắn đầy thịt trong miệng, không rảnh trả lời Phương Tín, chỉ gật gật đầu liên tục. 

  

“Anh có muốn nếm thử một chút hay không?” Kiều Dạ vất vả nuốt xuống hết thịt nướng trong miệng, thấy Phương Tín chỉ nhìn chằm chằm thịt nướng mà không ăn, hai mắt cô tỏa sáng nhìn anh: “Ăn rất ngon đó!” 

“Anh không ăn thực phẩm rác.” Phương Tín nhíu mày nói. 

“...” Kiều Dạ bị sặc liên tục, thở phì phò nói: “Không ăn thì thôi, lại không cần anh ăn.” 

Nói đồ ăn này là thực phẩm rác rưỡi, này không phải sẽ ảnh hưởng đến ham muốn ăn của cô hay sao? 

Dứt lời, cô càng vội vàng ăn nhanh, sợ rằng Phương Tín đột nhiên kích 

động, lại không để cho cô ăn nữa. 

môn. 

“Em ăn chậm một chút, anh cũng không có giành ăn với em.” 

Kiều Dạ cũng không đếm xỉa gì tới Phương Tín, chỉ tập trung vào chuyên 

Qua nửa ngày, cô mới ăn uống xong xuôi, vừa xoa bụng vừa nói: “Dù sao trước đó anh cũng không cho em ăn, nay em phải ăn cho đã mới được.” 

Phương Tín cũng không cảm thấy anh sai, tỏ vẻ nghiêm túc dặn dò: Sau này nếu như không có anh đi theo, thì em không được ăn nữa.” “Vì cái gì?” Kiều Dạ trợn to mắt trừng anh. 

Phương Tín bận rộn như vậy, há chẳng phải là một năm cô mới có thể ăn một, hai lần như vậy hay sao? 

“Em không cần biết, nếu như để anh biết được, thì tự gánh lấy hậu quả. ” Phương Tín cau mày, trên mặt tỏ vẻ uy hiếp nói. 

Kiều Dạ tức giận dậm mạnh chân, chỉ biết hung hăng cắn miếng thịt trên tay, lẩm bẩm: “Đồ độc tài! Đồ chó con.” 

nhận. 

“Em dám mắng anh?” Sắc mặt Phương Tín tối sầm lại. 

“Không có! Em đang ăn cơ mà, anh nghe lầm rồi!” Kiều Dạ vội vàng phủ 

Rõ ràng nói nhỏ như vậy, thế mà Phương Tín vẫn nghe được. Chẳng lẽ lỗ tai của Phương Tín bị biến dị sao? Làm sao nói điều gì vẫn bị nghe được. 

Đợi đến khi Kiều Dạ ăn uống no đủ, Phương Tín đi tới đưa cho bà chủ một tấm tín dụng màu đen để tính tiền. 

Bà chủ vừa định cầm tiền, nhìn thấy tấm thẻ, nở nụ cười làm lành với Phương Tín: “Xin lỗi, cửa hàng nhỏ của chúng tôi chỉ thu tiền mặt.” 

Bà chủ cũng biết, thẻ tín dụng màu đen phải là người rất có tiền mới sở hữu, tấm thẻ đen thùi lùi trước mặt, hẳn chính là tấm thẻ trong truyền 

thuyết à? 

Sắc mặt Phương Tín tối sầm lại, giống như càng đen hơn so với thẻ tín dụng màu đen này. 

Kiều Dạ thấy cảnh này, ôm bụng mở miệng cười to. 

Kỳ thật cô có mang theo tiền. 

Ba phút sau, sau khi rời khỏi tiệm đồ nướng, Kiều Dạ xoa xoa bụng nhỏ đã ăn đến phình phình ra, cố nén cười nói muốn đi dạo một chút. 

Mặc dù Phương Tín chưa từng đi dạo trên đường cái nhiều người, nhưng vẫn phá lệ gật đầu, đi dạo cùng cô ở bên đường. 

Mà lúc này, rốt cuộc Kiều Dạ cũng không kìm được nữa, mở miệng cười to ra tiếng: “Ha ha ha...” 

Sắc mặt Phương tín càng đen hơn, nhíu chặt mày lại, trong mắt tràn đầy vẻ nguy hiểm. 

“Em lại cười, có tin anh sẽ làm em ngay chỗ này hay không?” Thấy cô cười không ngừng, Phương Tín uy hiếp cô. 

“Em không tin! Tổng tài đẹp trai hứng tình bên đường, tin tức này quá kình bạo, anh sẽ không làm chuyện mất mặt như thế. 

Cô là con gái, nên cô sợ mất mặt. Nhưng mà cô cũng hiểu, địa vị và thân phận của Phương Tín như thế kia, anh nhất định sẽ càng sợ mất mặt hơn cả cô. 

“Cho nên em liền không sợ sao?” Phương Tín tỏ ra sắc mị nhìn Kiều Dạ, quan sát từ trên xuống dưới. 

Thấy ánh mắt của Phương Tín không thích hợp, Kiều Dạ sợ rằng nếu cười tiếp sẽ xảy ra chuyện. 

Cô ho khan, cố nén cười lại, nhưng khóe môi vẫn hơi cong, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên. 

“Tổng giám đốc Phương, em tuyệt đối rất sợ hãi đó! Chỉ là em cảm thấy, cảm thấy...” 

Kiều Dạ nghiêm túc giải thích, nhưng nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại, sau đó cả gan hét to: “Cảm thấy ăn cơm chùa kỳ thật cũng không mất mặt lắm.” 

Vừa nói xong, Kiều Dạ liền hối hận. 

Sao cô lại dám nói như vậy! Đầu óc hư hỏng rồi sao? 

Nhìn thấy sắc mặt Phương Tín ngày càng đen lại, ngày càng lạnh lùng, Kiều Dạ thầm hô không ổn. Thừa dịp Phương Tín còn chưa lên tiếng, cô cúi đầu khom lưng một góc 90 độ và nói: 

“Tổng giám đốc Phương, em sai rồi ạ!” 

Nhớ lại hình ảnh cô dũng cảm lấy tiền ra đưa cho bà chủ cửa hàng đồ nướng, lúc đó cô vui vẻ bao nhiêu, thì sắc mặt của Phương Tín càng khó coi bấy nhiêu. 

Cô thế nhưng là người có thể bao Phương Tín một bữa ăn. Cảm giác kia có thể nói là vui vẻ đến bạo. 

Tuy rằng Phương Tín không ăn một miếng nào, nhưng dù sao Kiều Dạ cũng đi cùng với anh, cô tính tiền, Phương Tín nhất định sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt. 

Phương Tín nhìn Kiều Dạ khom lưng nói xin lỗi trước mặt, lạnh nhạt hỏi: “Sai chỗ nào?” 

“Em không nên giành trả tiền trước mặt anh, để anh mất mặt.” Kiều Dạ cố tỏ vẻ thành khẩn, hạ giọng mở miệng. 

Nhưng mà ở nơi Phương Tín không nhìn thấy, khóe miệng và đuôi lông mày của cô, đều không kìm được mà run run lên. 

Bị Phương Tín ức hiếp lâu như vậy, rốt cuộc Kiều Dạ cũng có thể xoay người, cưỡi trên đầu sư tử. Cô cảm giác vô cùng sảng khoái. 

Phương Tín nhìn thấy Kiều Dạ biết điều như thế, nên cũng không tiếp tục khó xử cô, nhưng vẫn tỏ vẻ khinh thường nói: “Ăn nhiều như thế mà cũng chả tốn bao nhiêu tiền, quả nhiên là thực phẩm rác.” 

Anh thầm suy nghĩ: “Không biết nguyên liệu nấu ăn là thứ rác rưỡi gì, sau này mình hằn không thể cho cô ấy đi ăn nữa.” 

“...” Kiều Dạ nghe vậy liền ngơ ngác, trợn to hai mắt, lúc này mới phản ứng kịp. 

“Em biết anh có tiền, nhưng anh cũng đừng có mà khoe của trước mặt người nghèo như em. Số tiền kia cũng đủ em ăn một tuần ở nhà ăn trong 

  

trường đó.” 

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nhìn thấy Phương Tín tỏ vẻ khinh bỉ như vậy, cô thở phì phò tức giận nói. 

Tên Phương Tín đáng ghét này. Ức hiếp mình trên tinh thần thì không nói, đằng này thế mà còn muốn ức hiếp về mặt tiền tài, còn có để cho người ta sống không chứ. 

“Em nghèo như vậy sao?” Phương Tín có chút kinh ngạc, tiện tay lấy tấm thẻ tín dụng màu đen từ trong túi ra: “Cầm đi.” 

Thấy hành động này của Phương Tín, Kiều Dạ kích động, tức giận cầm 

tấm thẻ tín dụng ném thẳng vào mặt anh: “Tôi không cần.” 

Nếu như cô mà thu tấm thẻ này, cô chẳng phải sẽ biến thành sugar baby trong mắt người khác hay sao. 

Phương Tín thấy Kiều Dạ tức giận đùng đùng rồi bỏ đi, cả người anh cứng đờ lại, sững sờ đứng yên tại chỗ. 

Anh cũng không hiểu rõ tại sao Kiều Dạ lại đột nhiên tức giận như vậy, thầm nghĩ vẩn vơ. 

“Không phải cô ấy nói nghèo sao? Mình đưa thẻ tín dụng cho cô ấy, cô ấy hẳn phải vui vẻ mới đúng chứ?” 

Nhìn thấy Kiều Dạ càng đi càng nhanh, không có ý định chờ anh. Phương Tín lúc này mới phản ứng lại, quát lạnh một tiếng: “Trở về đây!” Kiều Dạ hầu như là dừng lại theo phản xạ. Cô quay lại nhìn chằm chằm Phương Tín, hai mắt tóe lửa, dường như muốn thiêu đốt cả người Phương Tín vậy. 

Tuy rằng cô nghèo, nhưng mà cô vẫn có tự trọng. Phương Tín dám lấy tiền tới sỉ nhục cô, đương nhiên cô không thể nhẫn nhịn được. 

“Có trở lại hay không?” Phương Tín nhìn Kiều Dạ vẫn đứng im ở đó, lại ra thêm một mệnh lệnh. 

Một phút trôi qua, cả hai người Phương Tín và Kiều Dạ đều không động đậy, cứ đứng im giằng co như vậy. 

Phương Tín nhìn thấy dáng vẻ Kiều Dạ cứng đầu, anh mới phát hiện. Thì ra, Kiều Dạ cũng có lúc không ngoan ngoãn nghe lời như thế. 

Nghe được giọng nói lạnh lùng trước sau như một của Phương Tín, Kiều Dạ không quay đầu lại cũng biết rằng anh đang tức giận, nhưng mà cô cũng không muốn chịu thua. Cô kiên cường hô to: “Không trở về!” 

Chuyện này cũng không giống với những tình huống trước đó, nếu như bây giờ cô trở về, thì cũng tương đương như là nhận sai. Thế thì sau này cô 

không có cách nào có thể ngẩng đầu lên trước mặt Phương Tín được 

nữa. 

Phương Tín lại đợi thêm một lát, thấy thái độ của Kiều Dạ vẫn kiên 

quyết như cũ, anh chủ động nhấc chân, bước nhanh về phía Kiều Dạ. 

Khí trời đầu mùa đông hơi lạnh, gió đêm thổi nhẹ phất phơ. Kiều Dạ 

eyJpdiI6ImpCUXFKZzJOU1JYejhwYTc3cERROHc9PSIsInZhbHVlIjoiV1hhbFRSV3RzSUlkckNZd0R0ZVV6OHY5WGFoSDNEeTdyaGlVSnBNQ0NHdmlSY01NU1ZSRkp0QWFzVHUxRnBuXC9jQWs1VWNrM2ZoQXhTUUVFSVJYV3oxeHhRRlQ2eUFMMGcrN3hkV0JIeFwvXC94MjF6SmdVQkp0ek5yXC9Ob3dmN0pPanIrZjNHUnczeUR1b21KRmdSZkFPaDJNUER4M2p0QUlrcmJxa0o2U1wvS01DdmlUM0tPMFRSSDVacGdlNTZBcjFFODNpUmpLSnFIdVJnMXU1YThoQUMzWW9xKzRoSm82UGlBbW9mc2MxRGlZPSIsIm1hYyI6IjY1NjRiZmRkNmNjZDgxOTU1YWJkMWI3MGViODk0YjU5YzA2MDViMGYzNWRlNDgzMjM0NTcwYzJkYjg4YWQzZmYifQ==
eyJpdiI6Ik50YnFZQjRhRnpST1F5dlE3d2hFK3c9PSIsInZhbHVlIjoidmc0U3ZjbDkzcHdoM0lrU3JERVwvV1wvc3JsTVk1b1VzWnVqREtyalVsMU1cL1wvZlpaXC9qbnd6Znd3dlg1UmNlMDE1Y1ZKNWxsSFdIY0hOOXl2aitpbHY0emVDaWp5aTdldUFQMithYm9pYVlBMXQwd2QzMFpTXC9FSDllRVVPdGlIeWgiLCJtYWMiOiJkYmMxYzVhNzkzYzVlZjFjMTRmMmZhOGE3OTdlY2FiZTgwMDUyNTg5NTY1ZWE0OWZiZTJlNTAwMTQ3YzYyNzJlIn0=

 

Ads
';
Advertisement