Tổng Tài Háo Sắc - Kiều Dạ - Hải Sơn (Truyện full)

 

“Cậu chủ, cậu nói có người rơi xuống biển à?” 

Thuyền trưởng dẫn theo đoàn thủy thủ, ai nấy đều cầm theo một cái đèn pin chiếu xa chạy tới trước mặt Vu Thuần. 

“Mau đi cứu hộ đi!” 

Vu Thuần quát. 

Anh ấy thật sự không hiểu, lão Diêm Vương đang làm cái gì vậy chứ. Hôm nay là sinh nhật anh mà lại cho người từ du thuyền của anh ngã xuống biển chết đuối. Du thuyền của anh ai cũng là quý tộc không dễ đụng vào. Đặc biệt là Kiều Dạ này.... 

Vu Thuần theo bản năng nhìn về phía Phương Tín. 

Phương Tín đoạt lấy đèn pin, soi rọi xung quanh. Đèn pin này được sử dụng cho đoàn thủy thủ, vì vậy khả năng chiếu xa lên đến hơn 3km. Với khoảng cách như thế thì không gì không thể nhìn thấy. 

Tuy vậy, Phương Tín vẫn không thể nhìn thấy được bóng dáng của Kiều Dạ. Anh thật sự không biết Kiều Dạ có biết bơi hay không nữa. 

Nhưng mà với bộ váy dạ hội như thế, một người đàn ông như còn bơi không nổi huống chi Kiều Dạ rất gầy. 

Hoàng Cát Nghiên len lén nhìn Phương Tín, ả phát hiện trên gương mặt lãnh khốc ngàn năm không đổi của anh giờ đây có chút khẩn trương và lo lång. 

Anh đang lo cho Kiều Dạ sao? 

Hoàng Cát Nghiên nắm chặt đôi tay. 

Vị trí bên cạnh Phương Tín, chỉ cần một ngày ả còn sống, nhất định 

không cho phép ai ngồi lên ngoài ả. 

Hôm nay Kiều Dạ có được cứu đi chăng nữa, ngày sau cũng không thể 

lưu lại. 

Ả ta chưa bao giờ muốn giết người đến như vậy. 

Thời khắc này nhìn thấy Phương Tín sốt sắn, ả thầm cầu mong Kiều Dạ sớm chết đuối để dù có tìm thấy cũng không thể cứu được. 

Đội cứu hộ của du thuyền nhanh chóng bước tới. Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này cũng tụ lại bàn chuyện sôi nổi. 

Thuyền nhỏ cứu hộ được thả xuống, đoàn thủy thủ phụ trách cứu hộ lái 

  

thuyền cố gắng vừa di chuyển, vừa gọi to tên Kiều Dạ. 

Phương Tín từ nãy đến giờ vẫn luôn dùng đèn pin soi rọi khắp mặt biển, bỗng nhiên phía gần đuôi du thuyền có gì đó đang nổi trên mặt nước. “Khoan đã Phương Tín, đằng kia hình như có gì đó?” 

Vu Thuần vốn đang đứng cạnh anh nhìn theo ánh đèn pin cùng anh tìm người, Vu Thuần là người đầu tiên phát hiện ra. 

Mọi người xung quanh nhao nhao lên. 

“Thật không thật không?” 

“Xa quá không thấy rõ” 

66 

“Mau mau! Thuyền nhỏ mau tới cứu người!” 

Vu Thuần la lớn với thuyền cứu hộ. Giờ phút này du thuyền bắt buộc không được di chuyển. Nếu không Kiều Dạ dù có không ngộp nước mà chết thì cũng bị 

Kiều Dạ bị rơi xuống nước, cô vốn đã không biết bơi lại còn bị sóng đánh tới tấp vì động cơ du thuyền tạo sóng. Nay còn thêm đèn pin cực đại của ai đó chiếu vào mặt, thật sự không thể ngóc đầu lên nổi. 

Phương Tín đứng trên du thuyền, nheo mắt nhìn bóng đen đang được chiếu sáng, có khi thật sự là Kiều Dạ. Trên du thuyền này, ngoài cô ra thì không còn ai rơi xuống nước. 

Không tự giác, anh thở phào nhẹ nhõm. Gương mặt nãy giờ vẫn đang căng thẳng cũng dần thả lỏng. 

Chết tiệt! 

Đúng là người của anh! Mạng rất lớn. 

Vừa thở phào được không lâu, ánh đèn của Phương Tín đã không còn soi được Kiều Dạ nữa. Vu Thuần chống tay lên thanh chắn bảo vệ, nửa người trước nhào ra trước để nhìn rõ hơn. 

“Phương Tín, Kiều Dạ có biết bơi không? Hình như bị chuột rút rồi hay sao đó?” 

“Chết tiệt!” Phương Tín nghe vậy liền vứt đèn pin vào trong ngực Vu Thuần. Tích tắc sau đó, anh từ thanh chắn bảo vệ nhảy xuống biển. Vừa nhảy xuống liền chẳng còn thấy tăm hơi đâu. 

“Phương Tín!!!” 

Vu Thuần không nghĩ Phương Tín sẽ tự mình nhảy xuống. Một lần nữa, anh ấy tìm vị trí của Kiều Dạ chiếu sáng. Phương Tín cũng đã nhảy xuống rồi, ít nhất anh ấy trên thuyền nên làm gì đó. 

Vốn anh cũng không định nhảy xuống. Nhưng vì câu nói kia của Vu 

Thuần khiến anh sửng sốt. Anh mang tiếng là anh trai nhưng ngoài việc chỉ dạy Kiều Dạ cách chiều lòng anh trên giường thì anh chẳng biết gì về cô. 

Chuyện cô có biết bơi hay không, nói thật anh cũng không dám chắc. Nhưng điều anh chắc chắn là cô có thể nổi được một chút và hiện nay có lẽ là chuột rút rồi. 

Đến khi Hoàng Cát Nghiên phản ứng thì đã thấy Phương Tín vọt xuống biển. Ả vội chạy lên nắm hụt áo anh: “ĐỪNG! PHƯƠNG TÍN!!” 

Vu Thuần chụp lấy tay Hoàng Cát Nghiên đẩy ra sau nghiến răng nói: Tốt nhất cô lên cầu cho Kiều Dạ không có việc gì. Nếu không...” 

Anh ấy biết Phương Tín biết bơi và thậm chí bơi giỏi là đăng khác. Nên anh ấy chẳng có gì lo lắng cho Phương Tín. Chỉ mong Kiều Dạ có thể kiên trì một chút. 

“Nếu không thì sao? Nếu hôm nay Kiều Dạ chết đuối thì Phương Tín chôn tôi cùng sao? Tôi không tin!” Hoàng Cát Nghiên lồm cồm bò dậy quắc mắt nhìn Vu Thuần. 

“Được. Cứ chờ xem. Nếu có chuyện đó thật thì cô nên chuẩn bị tin đi là vừa!” Vu Thuần lạnh lùng nói. 

Đàn ông nhà họ Phương đều là những người biến thái, thủ đoạn thì vô cùng tàn nhẫn. Ông chủ nhà họ Phương - Phương Việt từng tay trắng lập nghiệp, không bao lâu liền đứng đầu thành phố này. Phương Nghĩa thì trong thời gian ngắn đứng trên đỉnh thế giới ngầm. Em trai anh đã như thế, Phương Tín làm sao có thể thua? 

Một người như Hoàng Cát Nghiên đối với Vu Thuần, anh ấy còn không thèm liếc một cái huống chi là Phương Tín. 

Lúc này, Kiều Dạ đã uống rất nhiều nước, bắp chân vô cùng đau đớn 

khiến cô không thể duỗi thẳng. Cô không kiên trì được nữa rồi. 

Nước biển lạnh quá! 

Chân đau quá! 

Cô muốn ngất!! 

“Kiều Dạ, kiên trì!” 

Đột nhiên có âm thanh của Phương Tín phóng đến chỗ cô. Nghe thấy âm thanh của anh, cô chợt tỉnh táo hẳn lên. 

thỏ. 

“Anh! Cứu em! Chân em... chân em đau... đau quá!” 

Nước cứ thế tràn vào miệng, phổi của cô khiến cô càng lúc càng khó 

Phương Tín dùng tốc độ nhanh nhất bơi đến chỗ Kiều Dạ. Cùng với chùm ánh sáng của đèn pin Vu Thuần chiếu tới. Thời khắc này Phương Tín tựa như vị thần từ trên cao giáng xuống cứu vớt cô. 

Vì Kiều Dạ thiếu oxy trong thời gian dài nên khi Phương Tín bơi đến chỗ cô, Kiều Dạ đã nhắm mắt lại, mất đi ý thức. 

Khi Phương Tín và thuyền cứu hộ vớt Kiều Dạ lên, cô đã không thở được. Sắc mặt tím tái, mắt nhắm nghiền. Phương Tín không do dự hôn lên môi cô, thổi ngạt cho cô, hai tay ấn tim không chút ngại ngùng. 

“Kiều Dạ, em mà có chuyện gì, tôi giết em chết!” 

Kiều Dạ sau khi được thổi ngạt vài lần thì nôn toàn bộ nước trong người ra. Khi cô mở mắt, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy là Phương Tín đang nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng. Cô vô thức vòng tay lên ôm lấy cổ Phương Tín. 

Thấy cô nồng nhiệt như vậy, anh chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô cho cô dễ hút thở. Cùng lúc đó bác sĩ của du thuyền chạy đến sơ cứu cho cô. 

Tất cả mọi người trên du thuyền đều là người quyền quý. Nhìn thấy Phương Tín nhẹ nhàng với Kiều Dạ như vậy, trong lòng mọi người đều dãy 

lên một câu hỏi. 

Cô bé này là ai? 

Có vẻ rất quan trọng với Phương Tín. 

“Hình như cô bé này là con riêng vợ mới của ông chủ Phương Việt!” Trong đám đông bỗng có ai thấp giọng lên tiếng. 

Em gái của Phương Tín sao? 

Hóa ra là con gái của mẹ kế. Nếu như thế thì chu đáo cũng không sao. Anh em một nhà dù có không cùng máu mủ ruột thịt thì cũng nên vì hạnh phúc gia đình mà quan tâm lẫn nhau. 

  

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng gật đầu. 

Nhưng chỉ có một người duy nhất ngồi bệch xuống sàn du thuyền 

không dám tin vào tình cảnh vừa mới xảy ra. 

Phương Tín hôn Kiều Dạ? 

Tuy rằng hô hấp nhân tạo cũng là hôn. 

Hoàng Cát Nghiên vô cùng ghen tỵ. Ả ước gì người rơi xuống nước lúc nãy là ả để được Phương Tín hôn môi dù chỉ là hô hấp nhân tạo. 

Vu Thuần đứng bên cạnh, cảm thấy Phương Tín quá nghiêm túc. Anh 

khá lo lắng về mối quan hệ này. 

Sau khi các bác sĩ thăm khám đã chắc chắn cô không sao, Phương Tín 

bế Kiều Dạ vòng qua đám người đang tò mò đi thẳng lên phòng anh. 

Kiều Dạ được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, bỗng nhiên cô cảm 

thấy thật ấm áp và an toàn. Dù đám người xung quanh có dùng ánh mắt tò 

eyJpdiI6InowamNLaFV0bTZKWEFrUVRVZmM4VlE9PSIsInZhbHVlIjoiZlVHOWxNQnhrd2VKN2MySjhLNG1WNVNVK2poZHFVbHNqSGZsSmwzTm82N2RxV2o3azZEcGFVMWtrTlRYRVNLR1lOdlBPZ2N2VUo0cGpIUWxDcjZFQ09xZzdvbUs3dmFvS29lb0N5akpMeVA4UFZXd25wbXN0akF1SzNSd2EzXC90WXM2RHdRajZ1SXhMMkxoNHhyeiszUURicGxoYldJVG5RN3d5aHJjTzExYW9Td24xTlQ1VW5LNFZHc3NoM3BMSjFMSHZzMlRScHFhT3B4MUtBN2VzZDJFaHZEOGJZUlJHWUFNSWV6TU5odmxHNXFUOXBJREJSb040amJlQmY2U0lrRTlJUHRpXC9lbFJLRjJabk1scjZmQT09IiwibWFjIjoiMjdjZGViODI3YTM0ZTczNWZhZjMzZTE3OWRjMjIzNWM5ZjQ4NmRmZDYyYzVlMmIzYjJkMTQ0NzE3ODUwOWQ0MSJ9
eyJpdiI6Im5JZG5zQ1ZkXC9STFRWWHI1ZlZPSElRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBsV0pXRDZRWkRQYnkzODZUYjczVE9Hd25iWEIzbzlwMzlPWjgwNlc3MUQzSjlGdHExSUtSd0tUQlF6U09rZ0VHTjRXcU5MZld3dWlQVGY4aXNrMHkyaUtmZVVGQjYwRXRjNmN5U2IzRnJ1azFrMWMyVllXNDhMNnJkY3IrSzhRODdvYXF6SmI0b0ZCXC9jSFo3MVhoWk1CZThrcmNScVJrSjkydFU5OXRhOFhZS1lFRzVOQnU4UkpyZkVrck1iejJqaXNjMis2WE8wSCt1RG5RSFJUYUlIVUV5TWV5ZCswMWYyQkZxeXZkODVyRmhseW01VEN6VkJmck1oRXRLMU9vIiwibWFjIjoiZTNjMGQyM2JjMWZlZmZlOTkzYmQ4Y2U5ZjY3ZTZkNGM2ZjgxZmZhOTI3MjhjMjEzZmIwYzNiY2I5M2YwM2M4YSJ9

vào tim cô.

Ads
';
Advertisement