Tình Yêu Nóng Bỏng - Lâm Thanh Thanh - Lưu Chính

 

Lâm Hạo tới lấy bánh nướng và đùi gà ăn cùng nhau nói : "ngày mai em nhất định phải về nhà mẹ một chuyến xem sao . 

“Được anh đi với em." 

“Không cần đâu, tính ngày thì ngày mai hạo tử xuất viện rồi. Em định về thăm nó, cũng xem trong nhà có gì cần giúp một tay luôn không. 

Lưu Chính mở cái bánh nướng áo chảo trong tay ra, cho một đống thịt gà nướng vào rồi cuộn bánh lại đưa cho cô để đổi lại cái bánh nướng mà cô đã ăn hai miếng trong tay cô: "Em đừng qua đêm bên đó được không ? đầu thôn cuối thôn cách nhau không xa, sáng anh đưa em qua đó,chiều tối anh ghé đón em về." 

Em nghĩ là Hạo Tử mới ra viện nên có thể là cần người chăm sóc, sợ một mình mẹ em khó có thể xoay sở được,nên mới về định ở đó hai ngày thôi mà. Quả thật cô không suy xét qua chuyện khoảng cách gần giữa hai nhà, muốn lấy cớ này để tránh Lưu Chính hai ngày, để khỏi bị anh dày vò hàng đêm . 

Còn anh thì sao? đột nhiên Lưu Chính nghiêm túc nhìn cô hỏi. 

"Cái gì cơ?" Lâm Thanh Thanh không hiểu ý anh 

Em trai em cần người chăm sóc, vậy anh không cần người chăm sóc à? em qua đó thì anh làm sao bây giờ. 

“Anh á?” Lâm Thanh Thanh càng khó hiểu hơn, Lúc cô ở nhà anh cũng đâu cần cô nấu cơm giặt giũ, tại sao lúc cô đi anh lại bảo không ai chăm sóc mình? 

Anh thiếu ăn hay là thiếu uống chứ ? 

Hay là anh qua đó với em luôn. Lâm Thanh Thanh thử dò hỏi. 

"Chúng ta cưới nhau chưa bao lâu, em đã về nhà mẹ đẻ ở rồi, cha mẹ em kiểu gì cũng sẽ lo lắng là chúng ta có xảy ra chuyện gì không. Hay là em cứ làm theo lời anh nói, sáng mai anh đưa em đi, buổi tối lại ghé đón em về, em cũng có thể chăm Lâm Hạo luôn." 

“Nhưng em chỉ muốn về nhà ở hai ngày thôi, tranh thủ buổi tối giúp ba mẹ chăm sóc Lâm Hạo.” Lâm Thanh Thanh ngoan cố, không chịu thay đổi quyết định. 

Lưu Chính đột nhiên ý thức được là chuyện có vẻ nghiêm trọng hơn anh nghĩ rồi: "Em vẫn còn giận anh à?" 

Lâm Thanh Thanh cúi đầu, ăn bánh nướng chứ không nói gì. 

Tim Lưu Chính ngừng đập một nhịp, cơm cũng ăn không vô nữa 

Lâm Thanh Thanh về lại phòng ngủ, thu dọn giường đệm, xếp ra hai cái ổ chăn. 

Lưu Chính đi vào phòng, thấy vậy cũng không nói gì. 

Lâm Thanh Thanh đã lên giường nằm từ sớm, mặc dù cô mới thức dậy không lâu nên chưa hề thấy buồn ngủ. 

Nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng, cô biết Lưu Chính đã lên giường. Giây tiếp theo, chăn cô bị xốc lên,Lưu Chính vẫn chui vào trong chăn của cô, ôm chặt lấy cô từ đằng 

sau. 

“Thanh Thanh, anh biết em vẫn còn giận tôi. Anh chỉ là quá sợ mất đi em... Em đừng giận, sáng mai anh đưa em qua đó, em muốn ở bao lâu cũng được. Khi nào muốn về thì anh sẽ qua đó đón em.” 

Không biết vì sao, sau khi anh nói ra những lời này, trong lòng Lâm Thanh Thanh lại cảm thấy ê ẩm, ngay cả khoang mũi cũng có chút lên men. 

Cô không nhúc nhích, Lưu Chính tiếp tục ôm cô, cười khổ: “Nếu sớm biết khi đó không phải là em tức giận, anh sẽ không bại lộ bản tính, dọa em sợ thành như vậy đâu. Em không cần anh nữa à?" 

Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ lại nói ra những lời như vậy, khiến Lâm Thanh Thanh không khỏi giật mình. 

Anh... Sợ em không cần anh nữa? 

Đây là cái kiểu suy diễn gì vậy. 

Anh đã đồng ý em ở bên đó rồi,em phải trở về đấy. 

"Ừ." Lâm Thanh Thanh gật đầu,sỹ định của cô là trở về bên đó 2 ngày, trốn khỏi mấy trận tác đấu vô độ của anh thôi,chứ cô thật sự không nghĩ tới việc sẽ về bên đó luôn mà không quay về đây nữa. 

Lưu Chính nhận được câu trả lời khẳng định của cô, lúc này mới bỏ qua. 

Sáng sớm hôm sau, anh đến nhà trong thôn bắt hai con gà, lại mua thêm một ít bột mì và trứng gà, sau đó cùng Lâm Thanh Thanh đi đến nhà họ Lâm. 

eyJpdiI6InVYWWV1QVVCblVVbXp1T0VTamJSb2c9PSIsInZhbHVlIjoiTWU2aTZKc1JYbXByN2tZSUwwSXJIWXIydUpPYzJibjd3RDlOd0hpOWh3UDBUeVYwSnE2V0RpaE9VSHluVTZMcURXdHJNZWJEMjZPRWN2MjdXTXJ0eWt4NStMbXdhRUk4ZEl5YmtwMExvak9zSUFGOGY3Y3M1ZlwvMWRtVkNhdGIzb3VmWHNOQU83a3orV2FzOGZmNzVcL0I5QnYyVDJVQkFWQVlKbDNmOFM5NVwvNGp3TUhvaFpKRjQzOGY1UzhWc3FpTXFpNTRoeFwvWUJhVmZuU0grcXRBNTd4cHg1dW1wZWJPdGs5V0NkNlBXd1VTQ2dtZ1wvOHNzVHR0ZTVIVXJIejBiUGpBa2Y4QlNJVTBRT3pwTzYwbDhpMlM4Z0E3YXpHWkM5eHJHemdJNzdsUEozSWJ0alVORHg3Rmc4aDd0YVJrbHhVcCtnWGtzSnA2MTJiTXdlcVhSWEkxS1hWZkg0UFd5dE5cL2dLa3djeXg2MTlYTk9mcTZRYnRLdjdDVTVwKzFJIiwibWFjIjoiM2U5NzI0MDJkMTI5ZjBkYjk2NzhkODUyMzEwZjZhM2M5MzQ4NzdiMjNjYWE5MDY3YjllZWEwYTFiNDdlOWM1MCJ9
eyJpdiI6IlwvRlR6MUlWSFIxM2s0YStUS1F0OFRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkhocFJ6ekFsV3FHd3NjTytLSDVJVVlrTXR6THc5NmdUZEtlZjQ2cERRa2s5UU5ZNUZhTFZZbVBjUmI3VHNmcU1pSFYySmU1SnQzUjdiUTF5NXlKelU5bFwvRnlqMlVtcVhWRkQyRHZBblZTXC9Fb0lYaVE1V0hybXZGRFY3K0RUNUtjYkFXMTRycFplRnhPRmNWbWU3T3habUVCTk9MUGs5a2d6anNiSnFuaFdqbHJjazkybThBT3V3UVpUYWFMVU9BWjgrTjlaN0xCZXZiXC9aT0x3OEIrN0M0dVNLY0w3Uk55eG9zVmoyRSsyOTFjMEQ2bWhpQVdWWmxxMUhrYXdjWlpGclp5MFFPYmNGbUNORWxQYmhxUnhlZ1g3VFJ2SVA0aHFoc3BcL2FXMTJUMD0iLCJtYWMiOiJlNjJhMmJmMTE2ZDg3YjZkNTgzODVlNTFlNWYzNDZhMTUwNWViOTg0NGFhYTdhOGQxNWMxNzY3ZDBlNDNkYzBmIn0=

Tình yêu của mẹ luôn là như vậy, muốn con mình ăn nhiều một chút, đừng để bị đó....

Ads
';
Advertisement