“Ông nội con đã trải qua bao nhiêu thăng trầm trong cuộc sống, hiểu rõ nhân tình thế thái, con không qua mặt được ông đâu!”
“Nhanh lên, nói rõ lý do đi con!”
“Con muốn chọc hai thân già này tức chết phải không!”, Hàn Lệ lo lắng phát khóc, sốt sắng khuyên giải con gái mình.
Đứng trước sự chất vấn của bố mẹ và người nhà, khuôn mặt Thu Mộc Trân đã đỏ bừng, nhưng cô vẫn kiên quyết nói: “Mẹ, con không gạt ông. Giám đốc Từ thật sự chỉ nợ ân tình của Diệp Phong”.
“Ăn nói hàm hồ!”
“Thu Mộc Trân, năm xưa ông gả cháu cho tên bất tài Diệp Phong kia vì muốn trừng phạt cháu, để cháu biết phản tỉnh, thay đổi tính tình”.
“Nhưng thật không ngờ, ba năm qua cháu không những không thay đổi, mà còn học theo thói dối trá, gạt người của thằng bất tài ấy, trở nên ham hư vinh, không biết xấu hổ như vậy!”
Những lời quở trách nặng nề này của ông cụ khiến Thu Mộc Trân sững sờ. Cô đỏ hoe mắt, nhìn ông nội bằng vẻ mặt không dám tin.
“Ông nội, sao ông có thể nói cháu như vậy chứ?”
“Cháu không biết mình đã làm gì sai, mà lại khiến ông phải bình phẩm về cháu bằng những từ ngữ nặng nề đến thế?”
“Ông nói đi, rốt cuộc cháu sai ở đâu ạ?”
Thu Mộc Trân cảm thấy rất khó hiểu, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía ông cụ Thu.
Ông cụ nghe vậy lại càng giận dữ hơn.
“Thu Mộc Trân, đến tận bây giờ mà cháu vẫn không nói thật sao?”
“Cháu nghĩ cháu không nói thì ông sẽ không biết ư?”
“Ông hỏi cháu, có phải cháu bảo thằng rác rưởi Diệp Phong ấy đi dụ dỗ giám đốc Từ, bảo nó làm trâu làm ngựa, thậm chí hy sinh tôn nghiêm làm tình nhân của giám đốc Từ, để vợ chồng cháu đổi lấy lợi ích từ giám đốc Từ, đúng không?”
“Hợp đồng cho vay, và hợp tác lần này giữa tập đoàn Hồng Kỳ với công ty Thu Thủy, đều nhờ vợ chồng cháu dùng thủ đoạn bẩn thỉu này lấy được, đúng chứ?”
“Thu Mộc Trân, ông không ngờ một người thiện lương như cháu, lại thành ra nông nỗi như ngày hôm nay”.
“Vì để đạt được mục đích, cháu không từ thủ đoạn, thậm chí còn hy sinh cả người đàn ông của mình”.
“Cháu không biết xấu hổ. Nhưng Thu Chính Luân và nhà họ Thu này vẫn cần mặt mũi”.
“Thu Chính Luân này một đời ngay thẳng, tên của bốn đứa con trai Thu Quang, Thu Minh, Thu Lỗi, Thu Lạc chính là đại diện cho bốn chữ quang minh lỗi lạc”.
“Ông không yêu cầu người nhà họ Thu phải quá vinh hoa sang giàu, nhưng ít nhất làm người phải đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc”.
“Nhưng còn cháu, lại làm ra chuyện hủy hoại thanh danh nhà họ Thu như thế. Cháu bảo ông làm sao tha thứ cho cháu đây?”
Ông cụ nhà họ Thu giận run người. Những lời lẽ phẫn nộ đanh thép tựa như sấm sét giáng xuống, rền vang khắp sảnh.
Nói đến câu cuối, cả người ông cụ đã run bần bật. Đập bàn đứng dậy, ông cụ Thu quắc mắt nhìn Thu Mộc Trân bằng vẻ giận dữ.
Vì nổi giận mà đôi mắt ông cụ cũng đỏ ngầu.
Cái gì cơ?
Vợ chồng Hàn Lệ, Thu Lỗi nghe ông cụ Thu nói xong thì vô cùng bàng hoàng, vẻ mặt ngập tràn kinh ngạc.
“Mộc Trân, những lời ông nội vừa nói là thật sao?”
“Vì muốn hợp tác với tập đoàn Hồng Kỳ mà con để thằng bất tài Diệp Phong ấy lên giường với người đàn bà khác ư?”
“Trời ơi. Sao con có thể làm ra chuyện bại hoại gia phong như thế hả?”
“Con nói gì đi chứ, Mộc Trân!”
Vợ chồng Hàn Lệ cũng đang rất sốc, chỉ biết tức giận hỏi dồn Thu Mộc Trân.
Lắc đầu nguầy nguậy, Thu Mộc Trân cảm thấy rất oan ức: “Không có, mẹ à, con không có mà”.
“Con không hề bắt Diệp Phong làm bất cứ chuyện gì”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất