Lý Phi Phi chính là một trong số đó, còn hai người nữa là người mà Thu Mộc Trân đích thân cất nhắc. Một người tên Đỗ Quyên, một người tên Trương Hằng.
Ba người họ luôn làm việc theo chỉ thị của Thu Mộc Trân.
Trước đây Thu Mộc Trân từng làm trưởng phòng kinh doanh, ai cũng biết làm ở bộ phận này là mệt nhất. Lúc đó Thu Mộc Doanh vì muốn chèn ép Thu Mộc Trân nên đã ép KPI của phòng này cao gấp mấy lần các phòng ban khác. Hơn nữa nếu không đạt được KPI đã đề ra thì sẽ trừ lương của nhân viên trong phòng.
Những năm tháng đó, may mà có ba người này nỗ lực cùng Thu Mộc Trân nên cô mới có được ngày hôm nay.
Giờ Thu Mộc Trân đã được ông nội thăng chức, toàn quyền phụ trách dự án hợp tác với Hồng Kỳ nên đã có quyền lực lớn hơn nhiều. Cô đã điều cả Lý Phi Phi, Đỗ Quyên và Trương Hằng tới tiếp tục phụ giúp mình.
Gặp được người thân tín của mình trong công ty, Thu Mộc Trân bước tới hỏi công ty rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Mấy chậu cây tôi mua đâu rồi?"
"Còn Đỗ Quyên và Trương Hằng đâu nữa?"
Thu Mộc Trân cau mày hỏi.
"Cái đó...", Lý Phi Phi vẻ mặt khổ sở, có lời muốn nói mà lại không dám nói ra.
Lúc này, đột nhiên có người giục.
"Lý Phi Phi, cô còn lề rề gì đấy? Tài liệu tổng giám đốc cần sao còn chưa mang tới, muốn đi cọ toa lét cùng với Đỗ Quyên hay sao hả?"
Lý Phi Phi nghe vậy thì vội vã khom lưng xin lỗi: "Chủ nhiệm, tôi đi ngay đây ạ".
Nghe cách nói chuyện của Lý Phi Phi vô cùng e dè và sợ hãi.
Sau đó, Lý Phi Phi cũng không đếm xỉa đến Thu Mộc Trân nữa mà quay lưng đi.
"Phi Phi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Đỗ Quyên đâu?"
"Còn nữa, chuyện cọ toa lét kia là thế nào?"
Thu Mộc Trân cau mày lại, gọi Lý Phi Phi lại.
Lý Phi Phi dừng bước, cô gái bé nhỏ đứng quay lưng lại với Thu Mộc Trân, mắt cụp xuống đỏ hoe, trầm giọng đáp: "Giám đốc Thu, cô đừng hỏi chuyện này nữa".
Công ty đã hoàn toàn thay đổi rồi".
"Đáng ra cô không nên rời khỏi đây ~".
"Còn nữa, giám đốc Thu, đây có lẽ là lần cuối tôi gọi cô như vậy. Sau này, tôi không còn là trợ lý của cô nữa. Tôi đã trở thành trợ lý của giám đốc Thu Mộc Doanh rồi".
"Sau này chúng ta coi như không quen biết đi".
Lúc Lý Phi Phi nói ra câu này, chắc hẳn trong lòng đã hạ quyết tâm.
Sau cùng, Lý Phi Phi không tiếp chuyện Thu Mộc Trân nữa mà đi thẳng không nhìn lại.
"Phi Phi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
"Cô đứng lại, tôi ra lệnh cho cô đứng lại, nói rõ ràng cho tôi ~"
Thu Mộc Trân hét gọi, trong giọng nói của cô đã có chút giận dữ.
Nhưng Lý Phi Phi chỉ nhắm mắt làm ngơ, đi rất nhanh khỏi đó.
"Ha ~"
"Thu Mộc Trân, chị cũng có giá ghê nhỉ?"
"Lại còn đứng đây ra lệnh?"
"Chị cho rằng công ty này vẫn giống như lúc chị rời khỏi sao?"
"Vẫn cho mình là giám đốc dự án này hay sao?"
"Chỉ là chó nhà có đám mà dám đứng đây chỉ tay năm ngón à?"
"Thu Mộc Trân, nói thật cho chị biết, công ty đã xảy ra một việc động trời rồi!"
"Giám đốc dự án này đã đổi thành chị họ tôi, Thu Mộc Doanh".
"Còn chị, chị không còn là cái thá gì ở công ty này nữa".
Vương Tú Nga khoanh tay trước ngực cười lạnh. Ánh mắt cô ta nhìn Thu Mộc Trân đầy khinh ghét.
Cô ta là em họ Thu Mộc Doanh, cũng chính là con của cậu Thu Mộc Doanh. Sau khi bỏ học, cô ta đến công ty của Thu Mộc Doanh ăn không ngồi rồi. Hai chị em nhà này ở trong công ty chuyên cấu kết với nhau làm việc xấu, gây ra không ít tai họa. Nhưng Thu Mộc Doanh lại được sự yêu quý của ông cụ Thu nên không hề bị trừng phạt.
"Cút ra!"
Trước những lời châm chọc của Vương Tú Nga, Thu Mộc Trân dửng dưng chẳng thèm đếm xỉa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất