Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Lý Hiểu Hồng còn nhớ lần đầu gặp Diệp Phong ở ngân hàng Hồng Kỳ.  

             Thực ra lần đó Lý Hiểu Hồng thực sự cho rằng Diệp Phong là một công tử nhà giàu đang tỏ ra khiêm nhường mà thôi. Bởi đến cả giám đốc của bọn họ còn phải lịch sự tiếp đón anh như vậy.  

             Sau này khi ở nhà hàng Thịnh Thiên, Lý Nhị cung kính đến tận nơi mời Diệp Phong khiến Lý Hiểu Hồng càng nghi ngờ Diệp Phong thực ra là công tử nhà giàu.  

             Nhưng cho đến khi thân phận của Diệp Phong thực sự được hé lộ, Lý Hiểu Hồng cũng không thể không nghi ngờ rằng mình đã phán đoán sai.  

             Rằng Diệp Phong cũng có xuất thân cơ hàn như cô mà thôi.  

             Cùng ở dưới quê lên thành phố, đều là con nhà nông, Lý Hiểu Hồng hiểu rõ những người giống như họ muốn leo cao trong xã hội này sẽ phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn và sự cười nhạo.  

             Lý Hiểu Hồng cuối cùng cũng hiểu ra tại sao hôm đó ở nhà hàng Thịnh Thiên, Diệp Phong lại đột nhiên ra tay giúp đỡ cô. Anh làm việc cùng cô, giúp cô đòi lại công bằng. Hóa ra là Diệp Phong đã thấy hình ảnh của mình trong cô.  

             Có điều, Diệp Phong và cô không giống nhau.  

             Lý Hiểu Hồng cảm nhận được khí chất không giống người thường toát ra từ người thanh niên trước mặt.  

             Cũng chính vì vậy, Lý Hiểu Hồng luôn cảm thấy trong tương lai, Diệp Phong sẽ không hề thua kém Lý Nhị hay ông Lôi.  

             Thế nhưng, nghe những lời Lý Hiểu Hồng nói, Vương Vũ đứng bên cạnh bỗng phì cười.  

             "Cậu ta ư?"  

             "Loại người này mà muốn đuổi kịp ông Lôi và Lý Nhị sao?"  

             "Đúng là truyện cười!"  

             "Đừng nói là ba mươi năm, dù có ba trăm năm thì cũng không có cái mùa xuân đó đâu".  

             "Một tên nhà quê, cả đời này cũng chỉ có thể sống như một hạt bụi mà thôi".  

             "Trong cái thế giới này, không gia thế, không con ông cháu cha, không ô dù, vậy mà muốn leo lên cầm đầu thiên hạ sao?"  

             "Cứ mơ cái giấc mộng Xuân Thu đó đi".  

             Vương Vũ châm chọc, sau đó lạnh lùng nhìn Diệp Phong nói: "Này người anh em, không phải tôi đả kích cậu, chỉ là xã hội này vốn đã phân tầng xếp lớp như vậy rồi thôi".  

             "Người như cậu cần sớm biết mình biết ta, biết mình đang ở vị trí nào. Thay vì đuổi theo những mộng tưởng hoang đường thì thà dồn sức chăm sóc mấy mẫu ruộng nhà mình xem làm cách nào có thêm chút lương thực còn hữu ích hơn".  

             "Cô Trần, cô nói xem có đúng không?"  

             "Ha ha ~"  

             Vương Vũ cười ha hả, sau khi hạ bệ Diệp Phong xong còn không quên quay sang Trần Nam nói một câu đầy ẩn ý: "Vậy mới nói, cô Trần Nam muốn tìm đối tượng thì phải tìm thiếu gia nhà giàu như cậu Lưu nhà chúng tôi".  

             "Nếu cô dính vào mấy tên nhà quê thì phần đời còn lại e là phải vất vả rồi".  

             "Bán mặt cho đất bán lưng cho trời, làm những công việc hạ tiện mà nhận lại chẳng được bao nhiêu".  

             "Cô thực sự muốn sống cuộc sống tối tăm không có ngày mai như vậy sao?"  

             Vương Vũ ra sức bợ đỡ Lưu Gia Vỹ khiến tâm trạng anh ta cũng tốt hơn trước khá nhiều. Lưu Gia Vỹ lúc này mặt đã vác lên trời, để khoe khoang thêm sự giàu có của bản thân, anh ta còn cố tình kéo kéo tay áo, để lộ ra chiếc đồng hồ Rolex.  

             Trần Nam chỉ mỉm cười gật đầu chứ không đáp lời.  

             Vương Vũ và Lưu Gia Vỹ không thể nào biết được rằng từ đầu đến cuối, trong mắt Trần Nam, bọn họ chẳng khác gì hai chú hề.  

             Bố của Trần Nam là vua của đất Giang Đông, bất luận là về quyền lực hay tiền tài, dù có một trăm Lưu Gia Vỹ kia gộp lại cũng không thể so sánh với bố cô.  

             Trần Nam vốn dĩ đã là tiểu thư cành vàng lá ngọc, cần quái gì dựa hơi mấy tay nhà giàu mới nổi như Lưu Gia Vỹ?  

             Cho nên, những thứ mà đám người Lưu Gia Vỹ cố gắng khoe khoang, cô chưa từng thèm để ý tới.  

             Có điều, Trần Nam và Diệp Phong đều không buồn giải thích, cứ coi đó là trò cười và mặc cho hai tên hề kia thích diễn gì thì diễn.  

             Chỉ tội cho Lý Hiểu Hồng ngây thơ không hay biết gì, cứ cố gắng nói đỡ cho Diệp Phong.  

             "Con ranh con này, im miệng!"  

             "Mày thì biết cái gì!"  

             Mỗi lần Lý Hiểu Hồng mở miệng nói đỡ cho Diệp Phong là lại bị Vương Vũ mắng như tát nước vào mặt.  

             Trong lúc những người đó còn đang tranh cãi với nhau thì sân khấu trước mặt đã được bố trí xong, các khách mời VIP cũng đã yên vị.  

             Nhưng dựa vào cách sắp xếp chỗ ngồi, dễ dàng nhận thấy những khách mời VIP này cũng chia thành hai phe.  

             Một bên là đại diện đến từ những thành phố phía Đông Giang Đông do Trần Ngạo đứng đầu, một bên là đại diện đến từ những thành phố phía Tây Giang Đông do Triệu Vô Cực đứng đầu.  

             "Hả? Giám đốc Trần? Sao lại thay người rồi?"  

             "Cái tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa Sở tiên sinh gì đó mà các người đặt hết hy vọng vào đâu rồi?"  

             "Sao bây giờ lại co vòi rồi?"  

             "Sắp ra trận mà lại thay tướng sao?"  

             "Đừng vậy, đến quan tài chúng tôi còn chuẩn bị sẵn cho vị Sở tiên sinh đó rồi, sao lại thay người kia chứ?"  

             "Ha ha ~"  

             Triệu Vô Cực thấy người ngồi cạnh Trần Ngạo không phải là Diệp Phong mà là một ông cụ mặc áo bào màu xám thì lắc đầu cười rồi châm chọc.  

             Trần Ngạo liếc mắt nhìn rồi hừ lạnh đáp: "Sở tiên sinh là chân long ẩn mình. Kẻ mạnh thực sự đương nhiên sẽ không dễ dàng xuất hiện rồi".  

             "Còn Hình Hà quán chủ cũng là cao thủ mà chúng tôi mời tới. Ông ấy sẽ vào trận trước để giúp Sở tiên sinh thăm dò khả năng của Ngô Hạ Vinh. Thế nào, giám đốc Triệu có gì bất mãn về cách sắp xếp của chúng tôi sao?"  

             Trần Ngạo hỏi vặn lại.  

             Thế nhưng, không đợi Triệu Vô Cực trả lời, người đàn ông mặc quân phục ngồi cạnh ông ta đột nhiên trầm giọng nói: "Chỉ kẻ yếu mới cần dùng đến thủ đoạn".  

             "Còn kẻ mạnh sẽ không bao giờ lùi bước!"  

             "Chỉ một mình Ngô Hạ Vinh, cần gì phải thăm dò, chỉ cần một quyền là đánh bại hắn".  

             "Khóa chặt rồi nghiền nát hắn".  

             "Rụt rè e sợ, dòm trước ngó sau như các người ắt sẽ thất bại!"  

             Đoàng ~  

             Lời nói của người này bừng bừng khí thế, vừa lạnh lùng vừa đầy quyền uy. Đến cả Hình Hà quán chủ nghe ông ta nói vậy thì cũng cau mày lại như thể đang đứng trước một kẻ địch nguy hiểm.  

             Nhìn vào thần thái của người này đã biết ông ta không phải người thường!  

             "Bá đạo!"  

             "Nói hay lắm ~", Triệu Vô Cực đột nhiên vỗ tay, nhìn Trần Ngạo lúc này đang sầm mặt lại mà nở một nụ cười đầy kiêu ngạo.  

             "Giám đốc Trần, đã nhìn thấy chưa? Đây mới là phong thái của kẻ mạnh".  

             "Kẻ mạnh không bao giờ biết lùi bước!"  

             "Nào có giống như Sở tiên sinh mà các người mời tới, còn cần cả người đi trước thăm dò?"  

             "Đúng là cáo mượn oai hùm!"  

             "Đúng rồi, giám đốc Trần, quên chưa giới thiệu".  

             "Vị này là giáo quan trong quân đội, là đại cao thủ mà tôi dùng một trăm triệu tệ mời tới, Mạnh Bách Xuyên!"  

             "Mấy trăm nghìn binh sĩ trong quân đội phải gọi ông ấy là thầy!"  

             "Trước mặt Mạnh giáo quan, Sở tiên sinh mà các người luôn miệng nhắc tới chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa. E rằng chỉ một cái tát của giáo quan cũng đủ cho Sở tiên sinh này đo đất rồi".  

             Triệu Vô Cực cười mỉa mai.  

             Trần Ngạo không đáp lời, nhưng trong lòng nặng trĩu.  

             Chẳng trách Mạnh Bách Xuyên này lại có phong thái của một vị tướng mạnh mẽ như vậy.  

             Thật không ngờ, ông ta lại là giáo quan huấn luyện hàng trăm nghìn binh sĩ trong quân đội!  

             Lần này e là khó chơi rồi.  

             Trần Ngạo trong lòng vô cùng lo lắng.  

             "Được rồi, giám đốc Trần. Không còn sớm nữa, chúng ta không nên nói chuyện phiếm nữa, mau mời Ngô Hạ Vinh kia hiện thân đi".  

             "Giải quyết xong Ngô Hạ Vinh thì ân oán của chúng ta cũng tính luôn một lần cho xong", Triệu Vô Cực đột nhiên đứng dậy cười đểu, mời Trần Ngạo bước lên phía trước cùng với mình.  

             Hai người họ nhìn quanh tứ phía, đồng thanh lên tiếng.  

             "Ân oán mười năm, vinh nhục nghìn ngày".  

             "Ngô Hạ Vinh, ân oán của ông và Giang Đông cũng đến ngày kết thúc rồi".  

             "Xuất hiện đi!"  

             "Tất cả những món nợ năm đó sẽ được tính sạch vào hôm nay!!"  

             Giọng Trần Ngạo và Triệu Vô Cực cất lên đầy hùng hồn, vọng lại khắp hội trường một lúc lâu.  

             Lúc này trong hội quán đột nhiên im lặng như tờ.  

             Dường như cả đám đông đều đang nín thở, mặt ai nấy đều có vẻ sợ hãi và kinh ngạc, dáo dác nhìn quanh.  

             Thu Mộc Trân trong lòng đầy nghi hoặc, Tô Thiến cũng nhìn quanh. Đám người Vương Vũ và Lưu Gia Vỹ cũng vô cùng hồi hộp.  

eyJpdiI6IkpJUExhUHZaQ29CMHRTNllDT25LRHc9PSIsInZhbHVlIjoidlE2YVlEVk90a1I1WkxjTXRxeGxEOCtoemlwRlJtMFdlb2ROOFdvTXAwZXN1QVFVZVhQYUc3U3l2cXY2cmRpa1lZdFd4ZW40MTJETEVhY3h2bGI2czY4ZUJUcjBMaXpxbzdrcUgzanRvR2lvXC83RDBXeEI2Ylh4d3lIYlFXT3FYSFVcL2hYSVM1MUEyNHVsaXhoYld6VUIra3FDSlRBUmFDM2JndUFNSmpQY0NGazJlWFIzRFBhRTRzeDJcLysrVG1ranpjNndDUWNoOThzSVVXSTNQWTBLRURsOGlNZytYK09SMk5zYStjN09BMFNzVnVvbUhaSU84SysraXZZaWxmQkQxZTNWdFNuRHB1ZVQ4TXlubTlaWDVPQjlwQmJIWXplNVNwSlNpOVRBOE9FbHpZOUVWZXN6R21iMEl2NVg3ZGpWbHFNczF4NkNKdENKY2Z4SlpXN2JZMTVBZnJ2SUt3bXRvZG4rUFwvNDVvSmJpMFFJYmFDT3VRbnhQQnowNVp4QVdaTnNGNzUweXlza3hodVo2UUU1MUhFNzNYNHNPQjRiMVRBc1RjN3ExVWs9IiwibWFjIjoiZGNkNDViMzYzNzk3MDQwODZlMzRlOTU2ZTZhZGZiOGVkOGYxZDUyZDZiOWMxOTg2ZDczYTk1ZDZkZjk3NGE3YSJ9
eyJpdiI6InlZQlRSZVJCbnZLZ3FHc0tpS3dCakE9PSIsInZhbHVlIjoiWXhtMnp0QjJhSytvMjRRWnRJOVlVZlZQTEI1ZWU4d1NsWXJnRHRHa1lFdU0wV05BclpkWWh5SUZRM3JyUzFoR1wvVVROc29IVEFTd1RSdEFJSmNzSEt0TEF6a0p3ekxoYytOOGxBMlBhckZpR3poZXpwTUJ5ODNIS3kyYU5FSDdndlY2XC9VRWlXTTNzUkhzemxRMFJhY2pYcEt0WVVUT3I4a1Q1bXREYytIUURjd1wvVmhDWDduXC92XC80VlwvMGR6a0VNRjZocmhudzFoZ05vb1FRWTlhK1lHd3BESVRQQ0IxZlM5ZURheWkwNzdRa3NPSUlPdm0rK0VGVG9DeEJEbTRtVHl5RHk1OElyZG9zWU0wdFVlajFGZUh4blRGek53TUwzT3FxZmxSUFZZOXk2dmdrNzhWaUFDTlVSXC9tUThkK2pJbTBNbnRIK3BCVHdaSSttVDlXeHl2OTg2MnhFT3VieWE4cTJkbzhrb1l5STJEUm8yN2tTRXFuXC9XNW4zcSt5cTFlMnc2dHdYU1NnQUFoZGk0NUdCdDNpenRFOG1oeUFBdGh0XC9ZU09meE9rYU1NTEpVNTkrYWVkM0NjWGkyeitZdytRMWxlK1RZa0JTMkJQT0ZLK3F4Y2hEOThBUVYxcWVheldkejU5TytGSlk9IiwibWFjIjoiYTM2NmYxNmRiZGEwOGQxNzYwMjFmMTQ2MmMzNWJjYzFiMzkwYTFjY2UwNzQxMDNhNjE4OTdiYWIzMGZhN2NiNSJ9

             Kẻ đó rốt cuộc là ai?

Ads
';
Advertisement