Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Trong phòng.  

             Diệp Phong vứt điện thoại tới trước mặt Triệu Lập Xuân.   

             Triệu Lập Xuân cúi đầu nhìn, màn hình điện thoại hiện lên tên ông Lôi.   

             “Đại ca, thằng nhãi này dọa chúng ta đấy ạ”.  

             “Mặc kệ nó!”  

             “Đánh gãy chân chó của nó là được!”  

             Trong nhà hàng, những người khác vẫn cười. Nụ cười với vẻ chế giễu. Chúng nhìn Diệp Phong như một tên ngốc.   

             Dù sao Diệp Phong cũng xuất thân bần hàn, hơn nữa nhìn giống y nhà quê mới ra tỉnh. Với lại người này dù có cùng hội cùng thuyền với bọn chúng thì cũng chỉ có thể làm chân sai vặt mà thôi.   

             Vậy mà dám to còi nói là quen ông Lôi của Cảnh Châu.   

             Còn bắt ông Lôi chắp tay lạy.   

             Bắt cậu ấm nhà ông Lôi quỳ xuống xin tha mạng.   

             Lừa trẻ con à?  

             Chỉ có kẻ ngốc mới tin lời thằng này.   

             Có một vài kẻ cười dữ tợn, sau đó bước tới định xử Diệp Phong.   

             Nhưng đúng lúc này Triệu Lập Xuân đưa tay ra ngăn họ lại.   

             “Thằng nhóc, diễn đạt lắm”.  

             “Thôi được, để ông đây chơi cùng vậy”.   

             “Để xem cậu có thể diễn vở kịch này tới bao giờ!”  

             Vừa nói Triệu Lập Xuân vừa nghe máy.   

             Hắn bật la ngoài, vặn mức to nhất để tất cả mọi người đều nghe thấy.   

             “Alo, Sở tiên sinh ạ?”, giọng cung kính của một người đàn ông từ đầu bên kia vọng tới.   

             Triệu Lập Xuân không trả lời mà hỏi ông ta là ai.   

             “Tôi là ông Lôi!”  

             “Là ông Lôi của Cảnh Châu đây. Sở tiên sinh quên rồi sao? Chúng ta còn vừa gặp nhau mà”, ông Lôi nói với giọng nghi ngờ.   

             Triệu Lập Xuân lập tức bật cười: “Ha ha ha”  

             “Anh xem, ông ta nói mình là ông Lôi kìa”.  

             “Mấy đứa có tin không?”  

             “Ha ha”  

             Đám người Triệu Lập Xuân cười xùy với vẻ chế nhạo giống như vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian.    

             Đến ngay cả cô gái trong lòng hắn cũng không giấu được nụ cười. Cả cơ thể rung lên.   

             “Hả?”  

             “Không phải là Sở tiên sinh sao?”  

             “Ai vậy?”  

             “Sở tiên sinh đâu?”  

             Rõ ràng ông Lôi đã cảm thấy có gì đó sai sai bèn trầm giọng và lạnh lùng hỏi.   

             “Tôi là ai à?”  

             “Tôi là bố của ông”.  

             “Con trai ngoan, gọi bố đi, không chừng bố tha cho Sở tiên sinh mà con vừa nhắc tới đấy”.  

             “Ha ha ha”, câu nói của Triệu Lập Xuân khiến cả đám cười phá lên.   

             Bộ dạng của bọn chúng giống như là đang bỡn cợt những kẻ ngốc vậy.   

             “Hỗn láo!”  

             “Rốt cuộc chúng mày là ai?”  

             “Mà dám nói với tao bằng giọng điệu đó?”  

             “Tao thấy chúng mày chán sống rồi”, ông Lôi tức giận gầm lên. Sự lạnh lùng và đáng sợ có thể cảm nhận rõ rệt dù là qua điện thoại.   

             “Sợ quá, uy lực lớn quá!”  

             “Còn nói là ông Lôi cơ đấy!”  

             “Nếu ông ấy mà là ông Lôi thì tôi là bố của ông Lôi nhé!”  

             “Còn dám lên mặt à?”  

             “Mẹ kiếp, tưởng là có thể dọa được Triệu Lập Xuân này sao?”  

             Triệu Lập Xuân lạnh lùng chửi rủa, giọng điệu chỉ toàn sự giễu cợt.   

             “Tôi nói rồi tôi là ông Lôi”, đầu dây bên kia lặp lại một lần nữa.   

             Triệu Lập Xuân lập tức cười lạnh lùng: “Tôi cũng nói rồi, tôi là bố của ông Lôi”.  

             “Tôi đúng là ông Lôi”.  

             “Hay nhỉ! Tôi đã nói mình là bố của ông Lôi rồi mà”.  

             “Chán sống rồi phải không?”, đầu dây bên kia gằn giọng.   

             Nhưng rõ ràng là có thể nhận thấy sự tức giận ẩn giấu sau câu nói đó.   

             Có thể thấy, nguời ở đầu dây bên kia đã không thể chịu đựng thêm được nữa.   

             Giống như một ngọn núi lửa chỉ chực chờ phun trào.   

             “Hỗn láo, thằng con này! Dám ăn nói với bố mày như vậy à?”, Triệu Lập Xuân cũng tức giận và bật cười.   

             Những kẻ khác trong phòng cũng cười nắc nẻ.   

             “Ha ha ha…”  

             “Đại ca, anh thật vui tính quá!”  

             “Buồn cười chết mất”.  

             “Có lẽ lão già kia sắp tức mà chết thôi!”  

             “Ha ha ha”.  

             Trước mặt Diệp Phong đám người kia cười gập cả người.   

             “Anh Triệu, anh xấu xa thật đấy!”  

             “Đúng là xấu chết đi được”.  

             Người phụ nữ kia cũng cười hi hi, cảm thấy người đàn ông của cô ta vừa có tiền, có quyền lại vừa thú vị, hóm hỉnh.   

             Có được một người đàn ông như vậy cưng chiều, cô gái cảm thấy đúng là hạnh phúc.   

             Triệu Lập Xuân cũng cười xùy. Sau đó, giọng hắn bỗng trở nên lạnh lùng giống như không định đùa tiếp nữa.   

             “Ông còn có việc nên không chơi nữa nhé”.  

             “Nhưng nhắc đằng ấy một câu, cũng là vì đang nói qua điện thoại chứ nếu đằng ấy ở đây thì tôi đảm bảo đằng ấy sẽ không thấy mặt trời của ngày mai đâu”.  

             “Hơn nữa, ông còn có chuyện muốn nói thêm. Tại cái huyện An Ninh này, ông là ông trời. Sở tiên sinh mà đằng ấy nói tới ấy mà, nếu mà gây sự với tôi thì hôm nay cũng xong con ong thôi”.   

             “Dù có là Diêm Vương thì cũng cứu đằng trời.”  

             Triệu Lập Xuân nói với vẻ ngạo mạn và bá đạo. Giọng nói của ông ta vang vọng trong nhà hàng, chứa đựng sự uy nghiêm và hùng hồn.   

             Nói xong, Triệu Lập Xuân lập tức tắt điện thoại.   

             Ông Lôi ở đầu bên kia giận tới tím người.   

             “Ông Lôi, có chuyện gì vậy?”  

             “Sao sắc mặt ông khó coi thế?”, Lý Nhị ngồi bên cạnh thấy vậy bèn hỏi.   

             Ông Lôi mặc kệ Lý Nhị, chỉ trầm giọng nói một câu: “Mọi người tới đại hội trước, tôi có chút việc cần xử lý, sẽ tới tìm mọi người sau”.  

             Nói xong, ông Lôi ngồi lên xe và gọi điện thoại.   

             “A Vũ ,có quen ai tên là Triệu Lập Xuân ở huyện An Ninh không?”  

             “Tìm được vị trí của hắn thì gửi qua đây”.   

             “Ngoài ra, trong vòng năm phút gọi hết các anh em tới”.   

             “Đúng vậy, chính là huyện An Ninh”.  

             “Hôm nay, ông Lôi phải dọn sạch sẽ môn hộ này!”  

             “Xem ra thấy ông Lôi khiêm tốn quá nên được nước lên mặt. Đến cả chó mèo cũng dám cào cả vào mặt tao sao”.  

             Ông Lôi tối mặt, đôi mắt ánh lên sát khí.   

             Đã bao năm qua, từ khi ông ta quản lý Cảnh Châu chưa bao giờ gặp phải tình huống tức giận như thế này!  

             Brừm!  

             Chiếc Land Rover màu đen lao đi như một mũi tên.   

             Cùng lúc này, tại thế giới ngầm của huyện An Ninh, bầu không khí cũng trở nên sôi sục.   

             Mấy chục chiếc xe cùng lao đi trên những còn đường ở đây.   

             Giống như các cận thần về hầu triều vậy.   

             Khí thế hừng hực, toàn bộ dàn xe cùng đi về một phía.   

             Giống như trăm sông đổ về một biển.   

             Huyện An Ninh vốn bình lặng giờ bỗng trở nên khuấy động.   

             Thế nhưng Triệu Lập Xuân vẫn không hề hay biết gì.   

             “Thằng nhóc, chịu chết đi”, Triệu Lập Xuân lạnh lùng ra lệnh.   

             Thế nhưng Diệp Phong chỉ khẽ cười: “Anh Triệu phải không, sao không đợi chút chứ?”  

             “Đợi gì mà đợi?”, Triệu Lập Xuân chau mày.   

             “Đợi xem người vừa rồi có phải là ông Lôi thật hay không”.  

             “Nếu là thật thì cùng lắm năm phút thôi, ông ta sẽ tới đây. Nếu năm phút mà chưa tới, tôi cũng không cần anh Triệu phải ra tay mà sẽ tự xử mình luôn”.  

             “Thế nào, có dám đánh cược không?”, Diệp Phong vẫn giữ vẻ điềm nhiên như thường. Triệu Lập Xuân không hề thấy vẻ sợ hãi từ anh.   

             “Cược cái dắm à?”  

             “Đại ca, thằng này định kéo dài thời gian, đừng tin lời nó”, đám đàn em vừa nói vừa đi tới.   

             Sau một hồi im lặng Triệu Lập Xuân bèn lên tiếng: “Được!”  

             “Hôm nay ông đây cá với cậu”.  

             “Năm phút nữa mà ông Lôi không tới thì cậu tự phế hai chân mình đi!’  

eyJpdiI6ImppYThpQjNKMGF6YjhmUmZ6dGNFYXc9PSIsInZhbHVlIjoiVFM2aHd2dFc5UW14N0lzVmRMcGxCQUJaNkZuYmZURlJBXC9ETkF0N2h6SGZTa0ZwSHAyQ2VVK2RoSnlFam1xckFuMEpYM1NDS0VIT2JMXC9ydWloWXdHaXdGR2ZuelFyWG5Mb3VyblZzc0lpWGc0OXNGMStVQTdobDdMaXJzK0hSbm02ZUxwUW43cDJjVmRjVEpqY2xFM1VGMG54d0RId25xZXE5VGxCWVp4OHdcL3lUVkE2bVhQaE0xVVRiNUhrVVF2WGdGbXdMWjBNdzJyd1dKSGVIWkNyQT09IiwibWFjIjoiNDI3MjgyYjYzODM4MWY0MDZkYWY0ZjA0YjYzYTRhOWUxOGZhOTI4ZDYwOGFhNzhiNDcwZTdjMGZhOGVhNTJmOCJ9
eyJpdiI6IkEwTkRMcitWNVhtVmVublZrUUVLcnc9PSIsInZhbHVlIjoiRlV2WmltNW12WmUyTnc5MXZBcENtNjlyZVI5V3krYW5iM0lXbW4rZ2V4UDVST1RETmxFTjJoNFlWZlNKZmlVcW1OWDFUcW5BSnNwMzZzUTBKUnlyVlBJN2t1UTRoK2xJcEZqOGpaa2xmbWUwVVVHOW42ZVVHVTZnbGVEMVhxR3RPcFdabWJkeklnRE1aNDBEMWNyb3hVM0d6YlJ2MkVWWmQ4MkxRZTBcL1gyR0ZOa3RyWUxFMjJYUFB3b0p2R04yR2NpOXlXRWNYcTFoRTJIb3hZYnp6TStmWm1mOGpRak5cL1lFQStocENlXC8zUEVpWlRFUWdVekxHR0J4Z3FYcXNDK1Rha0p4Q3dnRm1ZUHdqc0lEdlwvY2c2OXJsUDlHK21VNnpsZThid3RIVkM2enNUOHpHZnV5M1AzV0VvMU9sZlwvYWRWR1R4VU0xWnAwMU9tNEszc0ppTitNTGhYXC9kNlpweXV2U0V4QXZBaGJBPSIsIm1hYyI6ImE1MjcwNDQ5OTJkMjRjMjNlOGYyNGFlZGEyM2Q4MDlhOWNiZWU4ODEyYWMxOTI3YmU0ODE2NDNjYTVlMDY4NzYifQ==

             
 

Ads
';
Advertisement