Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

"Hai người là?"  

             Cửa nhà bật mở, một người bước ra ngoài.  

             Lúc này, trong tay người đó còn cầm cây lau nhà, mặc một chiếc áo cộc tay màu xanh nhưng đã bạc màu gần hết, râu ria thì xồm xoàm, tóc tai thì rối như tổ quạ, chân đi một đôi dép như dép trong quân đội. Tổng thể nhìn có vẻ rất lôi thôi.  

             Người đàn ông kia chớp mắt, nghi hoặc nhìn cô gái xinh đẹp ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm cầu kỳ đứng trước cửa rồi chầm chậm cất tiếng hỏi.  

             "Tôi... Tôi..."  

             Nhìn thấy ông chú trung niên trước mặt, Tô Thiến ngẩn ra tại chỗ như bị sét đánh, cảm giác như tim mình vỡ ra vậy.  

             Cô ta không thể nào ngờ được nam thần mà mình ngày nhớ đêm mong lại là một ông chú lôi thôi lếch thếch, râu tóc xồm xoàm.  

             Sự khác biệt quá lớn giữa mộng tưởng và thực tại khiến Tô Thiến muốn bật khóc tại chỗ, hai mắt đã đỏ hoe lên.  

             Thấy Tô Thiến như vậy, Thu Mộc Trân đứng cạnh cũng cạn lời.  

             Trong lòng nghĩ không phải đồ ngốc Tô Thiến này cho rằng ông chú trước mặt là chủ nhân biệt thự này đấy chứ?  

             Cuối cùng vẫn là Thu Mộc Trân bước lên phía trước, lịch sự hỏi: "Chú ơi, cho cháu hỏi chủ nhân căn biệt thự này có nhà không ạ?"  

             "Chủ nhân?", ông chú này ngẩn ra một lát, sau đó toét miệng cười đáp: "À, cô đang nói đến chàng trai ở đây lúc trước phải không. Hôm nay cậu ấy đã chuyển đi rồi, đồ đạc trong nhà cũng không còn nữa. Tôi được lệnh tới đây dọn dẹp nhà cửa rồi cho thuê tiếp".  

             Cái gì?  

             "Nam thần của mình đi mất rồi sao?"  

             "Sao có thể như vậy chứ?"  

             "Anh ấy đi đâu vậy?"  

             Nghe ông chú kia nói vậy thì ngọn lửa vừa bốc cháy trong lòng Tô Thiến cũng lập tức bị dập tắt.  

             Cô ta không thể tưởng tượng được điều mình lo lắng nhất đã xảy ra.  

             Nam thần đã đi mất rồi.  

             Thậm chí đến mặt của nam thần Tô Thiến cũng chưa từng nhìn thấy.  

             Một tình yêu chưa kịp nở đã vội vã lụi tàn.  

             Đến cả tấm lòng mình còn chưa kịp tỏ bày, sau cuộc chia ly đột ngột này có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.  

             Sau đó Tô Thiến và Thu Mộc Trân quay về nhà.  

             Nửa tiếng trước, trong căn phòng này chỉ có mình Thu Mộc Trân buồn bã như người mất hồn. Nhưng hiện giờ đã có thêm một cô gái nữa đang đau lòng.  

             Bao nhiêu năm nay, Tô Thiến lần đầu tiên thích một người như vậy, lần đầu tiên biết âm thầm viết thư tình, cũng là lần đầu lấy hết can đảm chạy tới tỏ tình với người ta.  

             Thế nhưng, bao nhiêu lần đầu tiên đó cuối cùng chẳng đem lại kết quả gì.  

             Hoa chưa nở đã vội tàn.  

             Hai cô gái này đúng là chị em tình thâm, đến buồn bã thất vọng cũng cùng một lúc.  

             Nhưng hai người họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng người khiến họ thất vọng lại là cùng một người.  

             Hai cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc cứ trầm ngâm như vậy một hồi lâu.  

             Sau cùng vẫn là Tô Thiến trịnh trọng tuyên bố: "Hứ, không phải chỉ là thất tình thôi sao? Có gì to tát đâu, đâu phải chị đây không gả cho ai được".  

             "Mộc Trân, là phụ nữ thời đại mới, chúng ta không thể cứ tuyệt vọng như thế này. Chúng ta phải phấn chấn lên, dù có rời xa ai đi nữa thì trái đất này vẫn quay thôi".  

             "Mình quyết định rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi du lịch".  

             "Thời thế thay đổi thì lòng người cũng phải đổi thay thôi".  

             "Sau đó khi trở về, chúng ta bắt đầu cuộc sống mới, trở thành con người mới!"  

             Cứ như vậy, dưới sự cổ vũ động viên của Tô Thiến, Thu Mộc Trân cũng bị cuốn theo. Cô quyết định sẽ cùng Tô Thiến ra nước ngoài giải tỏa tâm trạng.  

             Cũng vừa hay, với tâm trạng hiện tại của Thu Mộc Trân thì dù có ở lại công ty cũng chẳng làm được việc gì ra hồn.  

             Ra ngoài cho tâm trạng tốt lên cũng hay.  

             "Có lẽ bản thân mình cũng phải bắt đầu một cuộc sống mới thôi".  

             Hoặc là do tinh thần của Tô Thiến đã truyền sang cho Thu Mộc Trân nên cô mới đồng ý làm theo.  

             Hai cô gái đập tay với nhau.  

             Tối hôm đó, Thu Mộc Trân về nhà thu dọn đồ đạc, đồng thời xin nghỉ phép, bàn giao lại công việc.  

             Một đêm trôi qua rất nhanh.  

             Trời mới tờ mờ sáng nhưng rất nhiều xe sang đã lao vun vút ra từ trong trang viên nhà Lý Nhị, sau đó dừng lại ở ven hồ Vân Vụ.  

             Ở đó có một thanh niên khá gầy đang đứng chắp tay sau lưng.  

             Người đó có đôi mắt sâu đang nhìn vào mặt hồ khói sóng mênh mông trước mặt. Anh đã đứng ở đó cả đêm.  

             Thấy Diệp Phong, mấy người Lý Nhị xuống xe, bước về phía anh, cung kính chào: "Sở tiên sinh, trời sáng rồi, chúng ta nên xuất phát thôi".  

             Diệp Phong im lặng hồi lâu. Trước mặt anh là mặt hồ sóng gợn lăn tăn, phản chiếu ánh sáng đầu ngày mới.  

             Gió thu khe khẽ thổi, thổi bay mái tóc trước trán Diệp Phong.  

             Một lúc lâu sau, Diệp Phong mới gật đầu, đáp gọn một chữ "được".  

             Mấy người Lý Nhị cung kính chờ Diệp Phong lên xe.  

             Thế nhưng, trước khi rời khỏi Vân Châu, Diệp Phong chợt bảo Lý Nhị đổi hướng đi.  

             "Đợi tôi một lát, tôi cần đi gặp một người đã".  

             ....  

             Tại khu dân cư Liễu Nguyên.  

             Lúc này trời mới tờ mờ sáng, đằng Đông lấp ló những tia sáng đầu ngày.  

             Những người đi làm còn chưa ngủ dậy, trên đường chỉ có những người dậy sớm tập thể dục nhưng đã có rất nhiều nhà bật đèn sáng, chắc là đang chuẩn bị bữa sáng.  

             Diệp Phong bước xuống, đứng bên cạnh chiếc xe, ngẩng đầu im lặng nhìn về phía một căn hộ.  

             Qua ô cửa sổ, Diệp Phong loáng thoáng nhìn thấy một người con gái xinh đẹp yêu kiều mặc bộ quần áo ngủ mỏng manh đang hâm lại sữa, chuẩn bị bữa sáng.  

             Diệp Phong cứ nhìn như vậy, trong mắt anh dường như không còn người nào khác mà chỉ có dáng vẻ xinh đẹp uyển chuyển của cô gái kia.  

             "Sở tiên sinh, hay là... Lên nhà tạm biệt phu nhân?"  

             Lúc này, Lý Nhị đứng bên cạnh có lẽ đã đoán ra điều gì đó. Ông ta bước lại gần, e dè hỏi Diệp Phong.  

             Diệp Phong lắc đầu đáp: "Không cần, đứng đây nhìn một lát là đủ rồi".  

             Dứt lời, Diệp Phong quay lưng rời khỏi, vào trong xe.  

             "Lý Nhị, chúng ta đi thôi".  

             "Vâng, Sở tiên sinh".  

             Lý Nhị lập tức nghe lời, lệnh cho tất cả mọi người lên xe rồi rời khỏi đó.  

             Chiếc xe lao đi rất nhanh, tiếng động cơ gầm gừ như một con thú dữ.  

             Một đoàn xe sang lao nhanh như gió trên phố, ánh đèn màu vàng cam như lưỡi kiếm xé toạc sắc trời đang tờ mờ sáng.  

             Ở phía chân trời xa có mặt trời mới mọc, có ánh ban mai chiếu rọi khắp nơi.  

eyJpdiI6IlpBTFBzMWlyUGJaUXhMOTlkWmxmYUE9PSIsInZhbHVlIjoiNFNQQ28wS0dEdk1YM28yR2hvclloSFhDSnlaeGNOY2xzTWhJbW15enY2cmNXanpvNTlPT0dPOEI4TDEzZmIrNnptTlNWNVZmcXBwM2dxK3BVV1JHbU5WdHNadnI4SlNjU24wdTZwSGlpMW82VXRBdlhySWplMTFsXC9MYW5URlh5TkV1enlBcXVvSnFTWFJkZ3FOS1F3ZEM2aDRlb0NwT0UzTXp3Vk81OVc0XC9iaTA5dEcxeXBCSUYxdk5OTDJLYkJFS2xuRGRlejdKTHVwZVRLS2RScHlLdGs3OGFRNExlSGJ0QzBnMStuR20xeVdIVk1PXC85MGs5NUlSU0ZKRWw3RkNzdW5sSlVtOXRJQVg2cjduOTdSMUEySjBYcHhnbEtEcnZiZFhIejNiS1wvK2haUUNidlVvS2xXY1ZaOWoxRjRKb1hCdXJGaUpZSWxlbTBIZG5yV3JJUmt6TVc4TldSXC8wTTAwSVYwaDdqZlVLbEZCTERyU05SZk1keGRWYW55U1J3NHV5ZVZiTFo4a0I0UEFRK2o1djU2ZVJJWmxCMHYzaEZ6OE5zeDJSWGZFPSIsIm1hYyI6IjM4YzAyMzFjZjE4YjRjODNkMGNlMmJhZWU5YjhiMjBkZTljNzI4MmZmZDhlNmY1OGE3MTk1ZGUyNmEwNGMwZDEifQ==
eyJpdiI6ImZyR1NhWUdkYVBPcGhVVDdaeDlNV1E9PSIsInZhbHVlIjoiU2tZZVcra0lCWWswcWU3Sm1aZ1FMcUlcL3J4R25Tc2pUR0JyTFBldUNGTmJ1RjFMNUZRY1ROSGtUWEhEd3BWd2NPMUNzTXBKWVRMMVJESDB2R1RRYU1VeEZQUkk4R3cyNCthbk44UnFDam1EZ1BEVTVIYWl2RmtVb0RGYkYwcCtTZTRXWnh1QTVOeFk0OVk5aWxhWlBsU1I1MHR3SXhJRk1SVWI4SGRmQWp0cDdiNWVnVHA5VUpxTk5YbXF6YW5ibDFuS3NYZlwvZWlPUlwvT0tVRDI5czgxVTl0Q1h5YzZSanJkc1NDVStqejljV1F1OVluUzVTeDYyTjhzOWJScHdXRHl2VDZJNzU0dHVPY29oM3VYOUptclZPYTFBQmNIRlc1TFhKSmRldmp0QUVLUUNaYnlRazZWK29DdXA2ZmdyZnlQQVdFMU1vSndSa2hoZk02Wlhzczg1XC9cL3FZZ3FXays0S2tMRlVFWXhJZVEzTDJweDBxQ3luRDZaM2wyM3hPa3Q0MTBieVpzRDl6cG1Qb3FcL0VoclwvTFQ4cjB2VTZvN0FBd2RBWkRvK2kwbms9IiwibWFjIjoiMGY2Y2JkODhkNmVhNjFmOWI3ZTY1NzgyZjJlYWIxMTkyNDQ2NzE4NzI2MmVmMTQ2ZDY2MDdjZTg2NTlmMTdlMSJ9

             "Mộc Trân, anh sẽ chứng minh cho em thấy. Diệp Phong này dựa vào chính bản thân mình cũng đủ sức mạnh bảo vệ em đến cùng trời cuối đất, đến đầu bạc răng long!"

Ads
';
Advertisement