Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Bị Dương Sảnh ngăn lại, Tiết Lâm quyết định không đi xuống nữa. Anh ta ngồi lại và tiếp tục quan sát tình hình cùng Dương Sảnh.  

             Dương Sảnh nói không sai. Đối với kẻ quê mùa bất tài này thì chịu khổ một chút cũng không phải là chuyện xấu. Có vấp ngã mới khôn lên được.  

             “Hy vọng là sau chuyện tối nay, anh ta sẽ ý thức được mình là ai”.  

             “Sống phải biết cẩn thận trước sau, bớt gây phiền phức cho Mộc Trân”.  

             Tiết Lâm cảm thán, giọng điệu đầy thông cảm với Thu Mộc Trân.  

             Mới nãy, anh ta có ý định xuống lầu giúp Diệp Phong, cũng chỉ vì nể mặt Thu Mộc Trân thôi. Một kẻ có xuất thân quê mùa thấp kém, bất tài lại còn ở rể như Diệp Phong, nếu không vì anh có quan hệ với Thu Mộc Trân, thì Tiết Lâm còn chẳng buồn liếc mắt đến.  

             Những người tự xem mình thuộc giới thượng lưu này, luôn có cảm giác bản thân ưu tú hơn hẳn tầng lớp bần hàn như Diệp Phong.  

             Ở sảnh nhà hàng.  

             Bầu không khí đã trở nên yên ắng.  

             Những vị khách vốn đang rôm rả bàn tán đã từ từ lùi về mấy bước và trốn ở một góc xa, lặng lẽ đứng quan sát. Có không ít người nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt thương hại, lời nói ra thì toàn là lạnh lùng mỉa mai.  

             “Bọn trẻ bây giờ đúng là không biết sợ ai cả”.  

             “Một nhân viên phục vụ mà cũng dám đánh quản lý?”  

             “Quản lý còn là người của anh Báo đấy”.  

             “Phen này xong đời cậu ta rồi”.  

             Đương lúc đám đông đang ồn ào, người đàn ông xăm cả cánh tay được họ gọi là “anh Báo” đã xuất hiện.  

             “Mời anh Báo ngồi ạ!”  

             “Mời anh Báo ngồi”.  

             …  

             Loạt soạt.  

             Những tên đàn em kéo một chiếc ghế bành ra giữa sảnh, sau đó cung kính đứng ở hai bên, mời anh Báo ngồi xuống.  

             “Ừm”, người đàn ông xăm mình khẽ gật đầu “ừ” một tiếng. Hắn hiên ngang ngồi xuống ghế, bắt tréo chân, tay kẹp điếu xì gà chưa châm lửa, trong vòng tay là một cô nàng quyến rũ mặc chiếc váy lụa đen.  

             “Lửa đây, thưa anh Báo!”  

             Đàn em thấy vậy bèn tiến lại gần, lấy bật lửa ra rồi khom người châm lửa cho anh Báo.  

             Người đàn ông xăm mình đang được hầu hạ như vua chúa ấy khiến khách khứa xung quanh ngưỡng mộ vô cùng.  

             Cuộc sống là gì?  

             Đây mới chính là cuộc sống!  

             Ngồi trên cao kiêu ngạo như một vị vua, tay ôm người đẹp, được kẻ khác châm lửa cho.  

             “Không hổ danh là anh Báo!”  

             Chỉ riêng sự xuất hiện của hắn thôi đã ngạo nghễ và oai phong đến vậy rồi.  

             “Nhóc con, vừa rồi, là cậu đã đánh người của tôi?”, người đàn ông xăm mình phì phèo điếu xì gà, trong làn khói vừa phả ra, giọng nói nhẹ nhàng của hắn vang vọng cả đại sảnh.  

             Lúc cất lời, người đàn ông xăm mình còn chẳng buồn nhìn đến Diệp Phong, chỉ lo ngắm nghía làn da trắng muốt dưới cổ áo của cô nàng mà hắn đang ôm trong lòng.  

             “Anh Báo đáng ghét quá đi”.  

             Giọng nói nũng nịu, thích lắm mà còn giả vờ của cô nàng kia khẽ vang lên.  

             Khinh bỉ!  

             Là thái độ khinh bỉ Diệp Phong ra mặt!  

             Cũng phải. Diệp Phong chỉ là một tên nhân viên phục vụ cỏn con, làm sao có thể được Từ Bảo nhìn đến chứ?  

             Từ đầu đến cuối, Từ Báo không hề nhìn thẳng vào Diệp Phong.  

             Mà đứng trước vẻ cao ngạo của Từ Báo, Diệp Phong chỉ bật cười giễu cợt: “Quả nhiên, chủ thế nào thì chó thế đấy”.  

             “Khuyên anh một câu chân thành. Nên biết quản lý đàn em, dạy họ làm người đi”.  

             Diệp Phong chẳng có vẻ gì là sợ Từ Báo, còn lạnh lùng đáp trả hắn, không hề có chút nể nang.  

             “Thằng ranh này, mày muốn chết đúng không!”  

             Đám đàn em của Từ Báo điên tiết lao đến, định dạy dỗ Diệp Phong một trân, nhưng Từ Báo đã giơ tay ngăn họ lại.  

             “Có khí phách đấy. Anh Báo đây rất thích”.  

             “Thôi. Niệm tình cậu trẻ người non dạ, hôm nay tôi sẽ không làm khó cậu”.  

             “Quỳ xuống và xin lỗi, chuyện này xem như bỏ qua. Ngoài ra, tổn thất trong nhà hàng, và cả viện phí của đàn em tôi, không đòi gì cậu, bảo bố mẹ cậu mang ba trăm nghìn tệ đến đây bồi thường, nhân tiện đưa cậu về”.  

             “Bằng không thì, anh Báo đây nhắc nhở cậu, hậu quả, e là cậu gánh không nổi đâu”.  

             Giọng nói của Từ Báo đột ngột trở nên vô cùng uy nghiêm và đáng sợ, khiến không ít người lập tức biến sắc.  

             Cùng lúc ấy, những tên cao to đứng bên cạnh Từ Báo cũng trưng ra vẻ hung dữ, lấy gậy bóng chày ra, như thể Diệp Phong mà dám nói “không” thì họ sẽ lao về phía anh ngay.  

             “Thế à?”, Diệp Phong cười khẩy, “Vậy thì tôi cũng nhắc nhở anh một câu, động đến tôi, hậu quả cũng sẽ rất khó gánh đấy”.  

             Vãi!  

             “Thằng nhóc này điên rồi”.  

             “Lúc này mà còn ra oai?”  

             “Cậu ta là thằng ngốc à?”  

             Nghe Diệp Phong nói xong, các vị khách đều bật cười đầy mỉa mai và chế nhạo. Họ nhìn anh như đang nhìn một kẻ ngốc.  

             “Gã chồng bất tài này của Mộc Trân, não có vấn đề à?”  

             “Anh Báo là người của ông Lý Nhị đấy. Vậy mà anh ta cũng dám chọc vào?”, Dương Sảnh thấy thế liền nở nụ cười châm chọc.  

             Tiết Lâm cũng chỉ biết lắc đầu.  

             Lần này, Diệp Phong chết chắc rồi!  

             Quả nhiên, nghe xong những lời ấy của Diệp Phong, Từ Báo liền tối sầm mặt. Bàn tay vốn đang càn rỡ trêu chọc cô nàng trong lòng cũng ngừng lại.  

             “Ranh con, nếu đã cố chấp muốn chết, thì tôi chiều cậu vậy”.  

             “A Long, A Mộc, đánh gãy chân cậu ta!”, Từ Báo lạnh lùng ra lệnh.  

             “Không cần đâu. Lên cả đi, tôi đang vội lắm”, Diệp Phong lãnh đạm đáp.  

             “Mẹ kiếp, đúng là tự tìm đường chết!”, đám người Từ Báo liền nổi cáu. Mấy tên cao to định lao đến tẩn Diệp Phong một trận.  

             Đúng lúc ấy, Diệp Phong đột nhiên giơ tay lên.  

             Từ Báo cứ nghĩ là Diệp Phong đã biết sợ, bèn cười hỏi: “Sao hả, bây giờ đã sợ rồi à?”  

             “Đáng ra nên biết sai sớm một chút!”  

             “Còn không mau quỳ xuống xin lỗi tôi?!!”  

             Từ Báo giận dữ gầm lên. Những người khác thì khinh miệt nhìn Diệp Phong. Còn tưởng anh có khí phách lắm, nhưng xem ra đây cũng chỉ là một kẻ nhát gan thôi, chỉ bị người ta dọa một tí, còn chưa động thủ thì đã sợ rồi.  

             Dương Sảnh cũng bật cười khinh bỉ. Cô ta lấy điện thoại ra và bật chế độ quay phim. Đợi Diệp Phong quỳ xuống, cô ta sẽ quay lại rồi đăng lên mạng, để cho gã chồng vô dụng của Thu Mộc Trân nổi tiếng một phen.  

             Nhưng trong lúc đám đông đều đang chờ Diệp Phong quỳ xuống, Diệp Phong lại đưa tay lên rồi áp vào bên tai: “A lô, ai đấy?”  

             Mẹ kiếp!  

             Giây phút ấy, không gian đã trở nên yên lặng như tờ.  

             Khóe mắt của Từ Báo giật giật.  

             Mọi người đều ngây ra.  

             Mẹ nó chứ!  

             Bọn họ làm sao ngờ được, Diệp Phong đưa tay ra là để nghe điện thoại chứ?!!  

             Sỉ nhục.  

             Từ Báo chỉ cảm thấy mình đang bị sỉ nhục nặng nề!  

             Đàn em của hắn đã sẵn sàng chiến đấu, mà tên này còn nhàn nhã nghe điện thoại.  

             Giữa sảnh nhà hàng im ắng, tất cả đang kinh ngạc nhìn Diệp Phong đang ngồi đấy nghe máy.  

             …  

             “Ồ, đến rồi à?”  

             “Tôi đang gặp chút chuyện”.  

             “Được. Vậy ông sang đây đi, ở khách sạn Thịnh Thiên gần đây”.  

             …  

             Chỉ một lúc sau, Diệp Phong đã cúp máy. Lúc này, anh mới nhận ra mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị.  

             “Được rồi, tiếp tục thôi”, Diệp Phong đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng nói.  

             “Tiếp tục cái rắm!”  

             “Cậu nghĩ tôi đang chơi đùa với cậu sao? Còn hô dừng giữa chừng như thế?”, Từ Báo tức tối mắng ầm lên.  

             “Có điều, nghe cậu nói chuyện điện thoại, chắc là gọi người đến cứu nhỉ?”  

eyJpdiI6InNmQ2F2eDZKRXhlRkRUSHZ2MjdcL2JBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJzYU0xMzU3ZkdGTUM4VlpobHVmMkdkUTBWVGtFRTFNS1ZodzJrSGk5UkdIbTJwSERFdnl3SENZM0ZkUnJqZFZqZUJqR0dXXC9RSUI1Z00xaW1FaE1UWXhjMEN4REV3bEZsMytMd1pJWnV1ZW9EUlRYY0oxZWNJUDQ5cGIyRitNXC84MVo2MEhpU3BzMUl2aWdycTJQV1dHM3FnNWVqQzBWK2pTK3k3c2NmTzdDQnJiYUtTQ1hwWWQwdDRicFY5aVN0XC9DMGVLeVpBTUFiUXdNQmhWblFGbDdWVThwNWJhRzFLRGd4aDRcL2xGR1dIWFwvakNWaWVHVmNXY28rMjgwQyt0R1hwS0NUdVdMcjJURDRIM0hFZklvRXphXC93SStlSzFaUlRxWGRwODc5V1wvYTV3OGdkcTd0eHlZRDFxbHpQMFlwZkNQXC9Lbjd1VnZsZ0REMVN3SFh1RVl3TEZYK2xSSzhaTTFmXC9PV3hYM0NadzhUT3E5YkFjTVwvQzZYMzBWTVJzeTciLCJtYWMiOiJjNjIyYmU0ZmQwMjdlZThhMjQ5ZDYxNjBmMGE1MWY5NDg1MGYyM2VlZTE3NjJiNWE1ZGJhY2JiNGVkY2RmYWE2In0=
eyJpdiI6InlnUVBcL2ZaQ0E5emliSVYrMTgxMVpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxNOFJueUtyRWNsQ3FaK2hmVWVrd21QODdFalpKS2RIdUVtYUZoR2dHXC92MkwzVjEweUoxXC9KSWxka1ZLbU10Vm9BQVpZdnhKU3U2eDFKSHdCOHlHU3FWRlhoek9xQzd4aDhFZUVMNGpiR2NHRnNqSlZOdjVQd0toQkhrd21lMGxIekMxU3U5cU9xQnJKcGZxWDVzMnVYZWh0d2lSVEQyS2NOVHExY29NSGJJYkoxdlBpTzNEUFU2NmRYeDZ1aG1vOURUWGtTNWhHSDRxUDZQdjRUV0ExUXRiSXJ1ZnVKUllMSWdGbkZNc21wVzF6SzVra3RBZnNzbGhMT0xrc1BlTzJDZ1FTVzNnNXlvQjF6VlFpUkxqdjVhS2FqWWZBUUUrbEtrT2VNcFwvS3orTjk3MGFPSHFoTm5tMGtwK1JHNDJ5S0V3alJSWGhoSzcxek5jNDNZUVI4cVQ3am9ZbWYwZnFkcUY4d1pOajIwOHc5WE4xTWZLS0xxTlwvUExPaVBaQ29WVk1TUlhBVlYzTlhRSlQwd28xWlNlcVJPeSt6SURKeDdjYkVaWTNaOWE0PSIsIm1hYyI6IjBhNTgzYWMwYWVmYzI3NjQ1YTg0NjMxNzVkOGU3ZDU5MTg0ZTg2MTAzMmUyYmE3MGFlNjU5YWIwZWE3MGIxMWIifQ==

             Diệp Phong nghe vậy thì vui vẻ đáp lời: “Trùng hợp thật. Cuộc gọi vừa rồi là của Lý Nhị đấy. Ông ta bảo là muốn mời tôi đến nhà ông ta dùng cơm”.

Ads
';
Advertisement