Thu Mộc Trân thất thần. Nhìn các vị đại gia Giang Đông làm mưa làm gió trên thương trường và những bảo vật đầy quý giá trong tay họ, Thu Mộc Trân cảm thấy như đang mơ vậy.
Đầu óc cô kêu “ong ong”, đã hoàn toàn trống rỗng. Đến lúc này, cô vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra. Thu Mộc Trân cứ ngơ ngác nhìn mọi chuyện xảy đến với vẻ mặt hoảng hốt.
Chẳng lẽ, những người này thật sự đến đây vì Diệp Phong?
Nhưng mà, làm sao có thể chứ?
Thu Mộc Trân không thể nào tin được. Trước đó phía Thẩm Cửu Ức đến, Thu Mộc Trân tuy kinh ngạc nhưng vẫn còn hiểu được.
Ấy là vì nhà họ Thẩm nợ Diệp Phong ân tình, nên hôm nay mới đến đáp lễ.
Nhưng còn Trần Thanh Tuyền, Lưu Bưu thì sao?
Đây là hai vị đại gia từng là người giàu nhất Cảnh Châu đấy!
Không một ai biết lúc này Thu Mộc Trân đang bàng hoàng nhường nào. Đối mặt với quà tặng từ đám người Trần Thanh Tuyền, Thu Mộc Trân gần như không đủ dũng khí để từ chối, chỉ biết ngây người ngồi đó.
Lúc này Thẩm Phi đang hả hê lắm, còn dùng ánh mắt gây hấn nhìn về phía bọn người Trần Hải Sinh, Mặc Văn Hiên. Mới nãy bọn họ còn diễu võ giương oai khinh thường Diệp Phong, giờ thì sợ sệt như một lũ chó vậy.
Thấy sự không lành, Trần Hải Sinh và Lưu Chiêu Nhiên bèn chạy ra cổng, định bụng lẻn đi.
“Ấy, đừng đi chứ?”
“Vừa nãy hai vị oai phong lắm mà, bây giờ lại làm sao thế kia?”
Thẩm Phi bước đến ngăn họ lại rồi hỏi tiếp.
“Sao nào, cậu Trần, cậu Lưu?”
“Bây giờ anh Phong của tôi có còn là tên nhà quê kém cỏi không?”
“Bây giờ anh Phong có còn là kẻ ti tiện hèn mọn hay không?”
Thẩm Phi cười ngạo mạn. Những câu hỏi dồn dập như sét đánh xuống, khiến Trần Hải Sinh và Lưu Chiêu Nhiên sợ đến mức tái mặt.
“Hửm, Hải Sinh?”
“Chiêu Nhiên?”
“Sao hai đứa lại ở đây?”
Lúc này Trần Thanh Tuyền và Lưu Bưu mới nhận ra con trai và cháu trai của họ cũng đang ở đây nên khá ngạc nhiên.
“Vừa hay, hai đứa qua đây đi”.
“Cùng chào hỏi tiên sinh nào!”
Trần Thanh Tuyền và Lưu Bưu dường như cũng muốn giới thiệu con cháu của mình với Diệp Phong.
Đặt tách trà xuống, Diệp Phong bật cười lạnh lùng: “Chủ tịch Trần à, tôi thấy hay là thôi đi. Cậu Trần đây vừa rồi đã bảo tôi quá thấp kém hèn mọn, chỉ là một kẻ nhà quê bất tài mà thôi. Thân phận như vậy, làm sao đủ tư cách để cậu Trần, cậu Lưu chào hỏi được?”.
“Còn nữa, chủ tịch Trần và chủ tịch Lưu đem quà về cả đi, tôi thật sự không dám nhận”.
Nghe Diệp Phong cười khẩy như thế, Trần Thanh Tuyền và Lưu Bưu đều biến sắc, lập tức trừng mắt nhìn Trần Hải Sinh và Lưu Chiêu Nhiên.
“Thằng bất hiếu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nói nhanh!”
Trần Hải Sinh và Lưu Chiêu Nhiên sợ đến ướt quần. Cả người run cầm cập, họ chỉ biết cúi đầu, không dám nói lấy một lời.
“Nói!”
Trần Thanh Tuyền quát lên.
Rốt cuộc, đứng trước uy nghiêm của bậc cha chú, hai cậu ấm Trần Hải Sinh và Lưu Chiêu Nhiên đành phải kể tường tận những chuyện vừa xảy ra.
Trần Thanh Tuyền và Lưu Bưu càng nghe càng đanh mặt lại. Nghe đến đoạn hai người họ bắt Diệp Phong xin lỗi, nói Diệp Phong là kẻ nhãi nhép quê mùa, Trần Thanh Tuyền đã cáu tiết lao đến đạp con trai mình ngã xuống đất.
“Thằng con bất hiếu, tao đã dặn bao nhiêu lần rồi hả? Đừng có chơi với thằng con rác rưởi nhà họ Mặc, vậy mà mày không nghe?”
“Giờ thì sao?”
“Mày có biết mày đã vì thằng rác rưởi nhà họ Mặc ấy mà gây ra đại họa cho tao không?”
Trần Thanh Tuyền nổi cơn thịnh nộ. Diệp Phong là ai, là người mà ông Lôi đã ra lệnh phải nịnh nọt cho bằng được!
Hôm nay sở dĩ họ đến đây là vì mệnh lệnh từ ông Lôi. Họ đến trước, làm bước đệm cho ông Lôi đến sau, để Diệp Phong cảm nhận được thành ý trong lời xin lỗi của ông Lôi.
Nhưng mẹ kiếp! Trần Thanh Tuyền không ngờ, kế hoạch mà họ đã chuẩn bị cẩn thận nhằm lấy thiện cảm từ Diệp Phong lại bị xáo trộn vì chính thằng con bất hiếu của ông ta.
“Thằng súc vật. Có biết hành động ngày hôm nay của mày không chỉ hại mỗi mình mày hay không? Ngay cả tao và cả nhà họ Trần cũng có thể vì mày mà sụp đổ đấy!”
Trần Thanh Tuyền không hề nói quá một chút nào.
Con trai ông ta đã đắc tội Diệp Phong. Rất có thể, ông Lôi vì muốn tỏ lòng thành, sẽ chọn hy sinh Trần Thanh Tuyền, đuổi cả nhà họ Trần ra khỏi Cảnh Châu.
“Thằng súc vật, thằng khốn kiếp!”
Không chỉ Trần Thanh Tuyền, Lưu Bưu cũng điên tiết, không ngừng đánh đập Lưu Chiêu Nhiên.
Hai người họ đánh thật. Chỉ một lúc sau, mặt mũi Trần Hải Sinh và Lưu Chiêu Nhiên đã bê bết máu. Nằm trên nền đất, cả hai không ngừng gào khóc xin tha.
“Súc vật, mau đến tạ tội với Sở tiên sinh!”
“Còn nữa, từ nay về sau, nếu để tao biết mày còn qua lại với thằng Mặc Văn Hiên rác rưởi nhà họ Mặc thì tao không chỉ đánh gãy cái chân chó của mày đâu. Tao sẽ đuổi cổ mày ra khỏi nhà luôn đấy, gia tộc này không chứa chấp loại súc vật như mày!”
Sự phẫn nộ của Trần Thanh Tuyền đã lên đến cực điểm.
Tất nhiên Trần Hải Sinh và Lưu Chiêu Nhiên không dám trái lời, liền thề thốt sau này không qua lại với Mặc Văn Hiên nữa.
Hai người họ đang cực kỳ căm hận Mặc Văn Hiên. Nếu không phải vì anh ta, cả hai đã không bị đánh dã man như thế.
Mặc Văn Hiên nghe bọn họ nói vậy thì tái mặt, chân loạng choạng suýt thì té ngã.
Anh ta không ngờ, bản thân mình trong mắt bậc cha chú lại là hạng cậu ấm rác rưởi.
“Chú Trần, chú Lưu. Hải Sinh và Chiêu Nhiên đã thành niên cả rồi. Hai chú can thiệp vào cuộc sống của họ, e là không hợp lẽ phải. Hơn nữa, chỉ vì một kẻ ở rể mà hai chú đánh đập họ như vậy, thì hình như hạ thấp con cháu của mình quá”, thấy bạn thân bị đánh quá nặng tay, Lôi Ngạo Đình vốn luôn im lặng bỗng nhiên bước ra, nói giúp hai người vài lời.
Trần Thanh Tuyền và Lưu Bưu đều là người dưới trướng của ông Lôi. Có bố là chủ của họ, nên Lôi Ngạo Đình không e dè họ lắm.
“Mẹ kiếp. Chú còn đang không biết con trai chú lấy đâu ra lá gan để chống đối Sở tiên sinh, thì ra đã có cháu chống lưng”.
“Lôi Ngạo Đình, chú khuyên cháu một câu, tốt nhất là xin lỗi Sở tiên sinh ngay lập tức. Bằng không, hậu quả do cháu tự chịu”.
Trần Thanh Tuyền để lại lời cảnh cáo, sau đó kéo con trai đến trước mặt Diệp Phong rồi liên tục xin lỗi van nài.
Diệp Phong thấy vậy cũng không làm khó họ nữa, cho phép họ rời đi.
“Thằng bất hiếu, còn không mau cút!”
Nghe Trần Thanh Tuyền với Lưu Bưu quát mắng, Trần Hải Sinh và Lưu Chiêu Nhiên như nhận được đặc xá, bèn vội vã chạy đi, không dám nán lại đây thêm nữa. Nhưng trước khi đi, họ còn vòng về sảnh chính, lấy lại món quà mừng thọ vừa tặng bà cụ Hàn, rồi mang đến cho Thu Mộc Trân ngay trước mặt mọi người.
“Cảm… cảm ơn Sở tiên sinh, cảm ơn phu nhân. Chúc mừng sinh nhật ạ”.
“Sinh… sinh nhật vui vẻ ạ”, hai cậu ấm này thật sự biết sợ rồi, sợ đến nhũn người, nói năng lắp bắp. Sau khi tặng quà, họ chạy về ngay, không dám quay đầu lại vì sợ bị đánh tiếp.
Sắc mặt tái xanh, bà cụ Hàn đã giận đến run cả người.
Món quà vốn dĩ tặng cho bà ta, giờ lại bị lấy về rồi tặng cho Thu Mộc Trân.
Hành động của hai người Trần Hải Sinh đã khiến bà ta tức chết. Đặc biệt là khi bà ta nhìn thấy đám người Trần Thanh Tuyền còn không thèm nhìn đến mình, mà lại xun xoe bưng trà rót nước cho Diệp Phong và Thu Mộc Trân. Đây là tiệc mừng thọ của bà ta, vậy mà mọi hào quang đều bị kẻ khác cướp mất, điều này khiến bà cụ Hàn lửa giận bừng bừng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất