Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 - Tác Giả Trường Lê.
– TẦM BÀO –
Chap 90 : “ Cái Hũ Sứ “
Mặt mũi, tay chân lấm lem đất bẩn, mồ hôi dính bết cả tóc. Việt trèo lên khỏi hố, hai tay bê cái hộp gỗ có kích thước giống như mô tả của ông Tín, chân bước nhanh về phía Châu đang ngồi ngửa lưng dựa vào gốc cây hai tay ôm bung.
– Mình ơi, tôi đào được rồi. - Việt nói.
Đặt hộp gỗ xuống đất, Việt thắp nhang xong chắp tay quỳ lạy trước chiếc hộp, miệng cầu khấn :
– Nguyễn Đức Anh, mẹ con đã biết sai mà thành tâm lặn lội đường xá xa xôi đến đây với mong muốn đem con về chôn cất ở nơi gần gũi với gia đình. Cầu xin con hãy tha thứ cho mẹ, đừng dày vò, hành hạ thể xác mẹ như vậy nữa. Chúng ta hứa sau khi về nhà sẽ tìm thầy giỏi làm lễ cầu siêu, mai táng cho con mồ yên mà đẹp, từ nay về sau ngày nào cũng thắp hương, cầu mong cho con sớm được chuyển kiếp đầu thai.....Đừng mang oán hận khiến nghiệp chướng ngày càng nặng nề.
Ông Tín khẽ nói với Hoà :
– Công an mà khấn trôi chảy cứ như thầy cúng ấy nhỉ ?
Hoà gật gật đầu:
- Chắc chú ấy có luyện trước ở nhà....Mà chẳng biết khẩn như vậy có được không nữa...
Khấn xong, Việt dập đầu lạy đủ 3 lạy......Châu hai tay ôm bụng, mặt mũi hốc hác tái nhợt đi, cơn đau liên tiếp ập đến khiến Châu lúc này thở thôi cũng quặn thắt cả ruột gan.
Châu thều thào :
– Con ơi.....làm ơn tha...cho mẹ.....Mẹ đau lắm, mẹ hối hận lắm.....Đừng giết mẹ....Mẹ xin con.....Con nam mô a di đà phật....Đức phật từ bi....Cứu khổ...cứu nạn......
Tường rằng sau khi đào được chiếc hộp chôn cất thai nhi cùng những lời cầu khấn xin được tha tội thì Châu sẽ bớt đi phần nào đau đớn. Thế nhưng không, khi Châu khấn xong thì thứ trong bụng Châu lại càng giãy giụa, đạp mạnh hơn cả ban nãy.
“ Bụp.....bụp....bụp “
Những vết bàn chân, bàn tay cứ thể nổi lên trên bề mặt da bụng Châu.....Chúng in hằn rõ đến mức người bên ngoài chỉ sợ những dấu bàn tay, bàn chân kia sẽ đạp hay cào rách bụng của Châu để chui ra bên ngoài. Tay cầm đèn pin soi vào bụng Châu mà ông Tín không khỏi kinh sợ...
Châu hét lên đau đớn :
- A......Á.....Á.....Á....Aaaaa......Cứu....tôi với.....đau quá.....Giết tôi đi.....Anh Việt....làm ơn....giết chết... em đi.......Sống như....này.....thà chết....còn hơn.....Đau... quá.....Hư...hư....hư...
Hoà hốt hoảng :
– Mau....đưa cô ấy đi bệnh viện.....Nếu không cô ấy sẽ chết thật đấy.....Để như này không ổn đâu..
Ông Tín nói :
- Chú Việt....Chẳng phải chú bảo chỉ cần đào được phần thi thể chôn dưới mộ là sẽ hóa giải được chuyện này ư ? Sao... sao cô ấy vẫn đau dữ dội thế này ?
Việt lúng túng, lúc từ biệt, thầy Lương chỉ nói sau khi đem được thi thể thai nhi về Thái Bình, thầy sẽ giúp vợ chồng
Việt làm lễ cầu siêu. Nhưng thật không may, chiếc vòng trấn tà lại bị hư hại nên giờ mới xảy ra cớ sự này. Vật đã đào được, khấn vái, cầu xin cũng đã thành tâm lạy
lục.....Nhưng đúng như lời ông Tín, không những Châu không đỡ đau mà ngược lại Châu đang phải gánh chịu sự dày vò còn đau đớn hơn lúc chưa đào mộ.
Mặc dù Hoà nói đưa Châu vào bệnh viện, nhưng ai cũng biết đó là việc làm vô nghĩa. Chứng kiến Châu từ lúc còn chưa phình bụng cho đến bây giờ, người cả đời không tin vào ma quỷ, tâm linh như Hoà cũng đã mấy phen giật mình kinh hãi trước những sự việc quá đỗi kỳ quái, dị thường đang xảy ra khiến mắt thấy, tai nghe.
Ông Tín ồ lên, miệng lắp bắp :
– Này...này.....Tôi....có ý này.....Nhưng không biết có phải không ?
Việt vội hỏi :
– Có gì....xin bác chỉ dạy...
Ông Tín nhíu mày, mắt nhìn chăm chăm vào cái hộp gỗ :
- Tôi cũng hay nghe những câu chuyện người ta kể về tâm linh......Cách đây 2 năm về trước, có nhà bà Mùi bên tổ 6. Cả nhà từ xưa đến nay buôn bán giàu có lắm, năm 98-99 mà đã có tiền xây nhà 3 tầng rồi. Con cái ai cũng giỏi giang, ấy thế mà đùng 1 cái chỉ trong 2 năm làm ăn lụn bại, bị cháy 1 kho để hàng bên Đình Đông xong ông chồng cứ thế ốm đau, nay bệnh, mai tật.....Đi khám thì chẳng ra được bệnh, nghe bà Mùi kể ông chồng đêm ngủ cứ kêu đau hết cả người, lắm hôm đang nửa đêm thì ngồi bật dậy hét toáng lên bảo thấy cái gì đó đâm xuyên qua người mình, sờ soạng cả người thì không thấy gì cả. Mấy đêm liên tiếp như vậy, bà vợ mới đi xem thầy thì thầy người ta phán bị động mồ, động mả gì đó. Đến khi đào lên, quả không sai, quan tài ông cụ thân sinh nhà ấy bị rễ cây chọc thủng, nguyên bộ rễ đâm xuyên qua thi thể người đã khuất. Tôi đang nghĩ,
liệu có khi nào phần thi thể thai nhi trong chiếc hộp gỗ này đang gặp phải vấn đề gì không ?
Hoà chép miệng:
– Chuyện mà bác vừa kể với chuyện này đâu có giống nhau....Kia là quan tài bị rễ cây chọc thủng, đâm xuyên qua thi thể người chết. Còn đằng này bác nhìn cái hộp xem. Nguyên vẹn, không sứt mẻ hay nứt vỡ gì thì làm sao thứ đựng bên trong tổn hại được.
Ông Tín thở dài :
– Biết đâu được đấy, lỡ như cái hũ sứ bên trong nó bị vỡ thì
sao ?
– Anh Việt.....mau...mở cái hộp đó ra......Có khi bác ấy... nói...đúng đấy.....Cứ..thế này....em vỡ...bụng mà chết.....mất...thôi...- Châu cố gắng nói.
Nhìn vợ đau đớn quằn quại, lời ông Tín nói cũng đáng để thử......Dù sao lúc này vợ chồng Việt đâu còn lựa chọn nào khác. Việt nhờ ông Tín soi đèn pin, còn mình thì lấy áo lau sạch đất bám trên chiếc hộp gỗ để tìm cách mở....Nhìn thấy phần chốt mộc cài ngang bên thân hộp.
Việt nói :
– Được...được rồi....Để mở...ra xem sao...
"Cục....cục”
Lấy đuôi đèn pin gõ gõ vào phần chốt mộc, sau khi chốt rơi ra.....Tất cả nín thở chờ đợi. Việt run run đôi bàn tay từ từ cậy nắp hộp rồi khẽ lật lên trong sự tò mò xen lẫn nỗi hoang mang của những người đang chứng kiến.
“Cạch”
Trước mặt Châu, Hoà và ông Tín.....Bên trong chiếc hộp gỗ quả nhiên có 1 cái hũ nhỏ chừng nắm tay có màu trắng sứ. Cái hũ hoàn toàn nguyên vẹn, không hề bị vỡ hay nứt gì cả.
Châu thều thào, với tay về phía Việt :
– Anh....Việt.....đưa cái...hũ đó cho em....
Hai tay cầm cần thận, Việt đưa cái hũ tới trước mặt Châu......Nhận lấy cái hũ, Châu nước mắt lưng tròng, nước da nhợt nhạt đang dần mất đi sinh khí. Mấp máy môi, Châu khóc nấc lên thần thức :
– Con ơi.....con....ơi....Mẹ...đây.....mẹ về gặp...con rồi... đây....
Vừa khóc, Châu vừa đưa những ngón tay đang run lẩy bẩy lên phần nắp hũ rồi khẽ mở ra. Châu muốn nhìn lại phần thi thể của đứa con mà mình đang tâm phá bỏ....Châu nhớ khi ấy, bác sĩ khuyên thai nhi đã bắt đầu bước sang tháng thứ 4, đây là giai đoạn vô cùng quan trọng, bản thân bác sĩ cũng nói, đã giữ đến lúc này thì nên sinh bé ra đời....Nhưng làm sao Châu dám giữ khi phát hiện ra chồng của mình bị vô sinh. Có quá nhiều vấn đề khiến Châu chỉ nghĩ đến việc phá thai....Lo sợ về việc mình ngoại tình bị phát giác, sợ Việt sẽ bỏ rơi, sợ tai tiếng, sợ bị gia đình 2 bên chửi rủa, sợ bị mất đi công việc, sợ người đời dèm pha.....Quá nhiều nỗi sợ mà chỉ mới nghĩ thôi Châu đã bủn rủn, choáng váng đứng không vững.
Mặc cho bác sĩ khuyên ngăn, mặc cho đứa con trong bụng vẫn đang lớn lên theo từng giờ, từng phút.....Châu vẫn quyết định phá bỏ cái thai....Có lẽ đặc ân cũng như chút tình thương cuối cùng mà Châu dành cho con chỉ là yêu cầu các bác sĩ khi làm hãy cố gắng giữ được hình dạng của thai nhi để Châu đem về mai táng.
Châu đã giao phần thi thể bé nhỏ, đáng thương và tội nghiệp ấy cho thầy Tuệ.....Và giờ, đứa con mà Châu chối từ đang nằm bên trong cái hũ sứ trên tay Châu.
Nắp hũ mở ra, hai hàng nước mắt giàn giụa chảy xuống không ngừng......Nhìn vào trong hũ. Châu sững sờ, toàn thân bất động như người chết đứng..
Miệng há hốc, bờ môi run run, khó khăn lắm Châu mới thốt lên thành lời :
Buông tay, Châu đánh rơi cả hũ, cả nắp xuống mặt đất.......Việt cùng đồng chí Hoà và ông Tín hướng mắt nhìn theo.....Ông Tín vội cúi xuống nhặt cái hũ lên.....Thế nhưng, trước mặt mọi người, bên trong hũ không có gì cả.....Chỉ là 1 cái hũ trống không, không có lấy 1 vết bụi..
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất