Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

 

Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyền 7 - Tác Giả Trường Lê. 

– TẦM BẢO – 

Chap 85 : “ Chó Cắn Ma ". 

Vội vã bước chân đất xuống giường mà không kịp xỏ dép, thầy Lương tìm tới chỗ công tắc bật đèn. 

“Tách” 

Bóng đèn sáng lên soi rõ cả gian nhà, vội vàng mở tay nải, thầy Lương lấy ra 1 chiếc mai rùa nhỏ....Ngồi xuống ghế, dùng tay áo lau sạch mặt bàn gỗ. Thầy Lương đồ từ trong mai rùa ra 3 đồng xu cổ. Nắm chặt 3 đồng xu trong lòng bàn tay, mắt nhắm lại, miệng lẩm nhẩm đọc ngày sinh bản mệnh của Châu. Chừng 1 phút sau, thầy Lương bỏ 3 đồng xu trở lại trong mai rùa. Hai bàn tay cầm vào mai rùa rồi cứ thế xóc từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới đủ 3 lượt... 

"Roat " 

"Leng...Keng....Keng 

Đổ 3 đồng xu sau khi đã xóc ra mặt bàn gỗ.....Nhìn vào quẻ vừa gieo, thầy Lương mặt hơi biến sắc. Nhưng vẫn tiếp tục bỏ 3 đồng xu vào lại trong mai rùa xóc thêm lần nữa... 

"Keng...Keng...Keng 

Lần thứ 2 quẻ gieo ra vẫn giống y như lần thứ nhất.......Mồ hôi khẽ lăn xuống gò má, thầy Lương nói : 

– Chẳng lẽ, cô ta đã tháo chiếc vòng ra rồi ư ? 

Vội ngồi xuống đất, khoanh chân xếp bằng, đưa ngón tay trỏ của bàn tay phải lên miệng cắn bật máu.....Tiếp đó, thầy Lương dùng máu miết một đường ở vị trí chính giữa trán từ trên xuống và dừng lại ngay khoảng trống giữa 2 bên lông mày. Chụm 2 bàn tay thi triển ấn ký đạo pháp, 2 

đầu ngón trỏ chạm vào nhau, hai đầu ngón cái cũng chạm vào tương tự, những ngón còn lại của 2 bàn tay cụp xuống tiếp xúc cân đối.....Đưa phần chạm của 2 đầu ngón trỏ lên trán, điểm vào đường máu ở giữa trán. Mắt nhắm lại, thầy Lương rì rầm đọc khẩu quyết. 

Đây chính là khẩu quyết thi triển đạo pháp để có thể sử dụng “tam nhãn” thấu thị sự vật, sự việc nhờ vào tâm linh tương thông giữa hai người qua một đồ vật có pháp lực của người thi triển đạo pháp. Vật kết nối giữa thầy Lương với vợ chồng Châu - Việt lúc này chính là chiếc vòng tay được đan bởi sợi cây dâu tằm và chỉ ngũ sắc. Khi khai nhãn cần phải hao tổn rất nhiều linh lực. Bên cạnh đó, nếu chiếc vòng đã được tháo ra thì dù có khai nhãn cũng sẽ không nhìn thấy được người kia bởi họ không đeo vòng. 

Tuy nhiên, bằng linh tính của mình, thầy Lương vẫn cảm nhận được 1 chút linh lực hãy còn liên kết giữa 2 bên. Có điều phần linh lực này cực kỳ yếu ớt và mong manh. Nước xa không thể cứu được lửa gần, quẻ gieo dựa trên ngày sanh bản mệnh của Châu cho ra quẻ đại hung, quẻ dự tính mạng Châu đang nguy cấp, có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc. Chần chừ, chậm trễ giây phút nào, hiểm hung càng tăng lên bội phần. 

Khi thầy Lương thi triển đạo pháp, bóng đèn treo trên trần nhà nhấp nháy, chớp chớp rồi vụt tắt....Bóng tối bao trùm toàn bộ không gian, thứ duy nhất đang ánh lên sáng đỏ rực chính là vệt máu trên trán thầy Lương. Bốn bề im lặng không có lấy 1 tiếng động, thầy Lương tập trung toàn bộ tâm trí để thấu thị sự việc thông qua liên kết tâm linh giữa thầy và chiếc vòng tay. 

Và rồi, thầy Lương đã nhìn thấy hình ảnh của Châu mặc dù 2 người cách xa nhau cả mấy chục dặm......Nhưng hình bóng của Châu lúc này mờ mờ như bị sương khói che phủ, chỉ có chiếc vòng tay được thầy Lương dùng linh lực của bản thân kết thành là thầy có thể nhìn rõ.....Châu vẫn đeo chiếc vòng, chỉ có điều, chiếc vòng đã không còn nguyên vẹn. Sợi chỉ ngũ sắc bị đứt, đây chính là nguyên nhân dẫn 

đến việc giữa đêm, thầy Lương bừng tỉnh bởi linh cảm không lành. Điều này cũng giải thích vì sao khi quẻ gieo ra là quẻ đại hung, tính mạng Châu đang gặp nguy hiểm. 

Tuổi cao sức yếu, đạo pháp không còn được như xưa.....Mấy ngày qua liên tục tổn hao tâm sức. Trong khi đó, những bùa chú như “Hình Nhân Đất Sét “ hay “Khai Nhãn” mở ra con mắt thứ ba để nhìn thấy sự việc, sự vật ở 1 khoảng cách xa vời vợi đối với thầy Lương ở độ tuổi này thực sự chẳng khác nào con dao 2 lưỡi, dù có thi triển thành công cũng chính là tự rút ngắn đi tuổi thọ của mình. 

Nhưng nếu không làm gì đó, Châu chắc chắn sẽ phải chết......Oán niệm của vong nhi đối với Châu đã trở nên nặng nề hơn cả trước đó vì bị chiếc vòng dâu tằm phong ấn trong 2 ngày qua... 

* Khục “ 

Thầy Lương họ khan, mồ hôi đổ ra ướt hết cả khuôn mặt....Những giọt mồ hôi cứ thế chảy xuống liên tục không ngừng. Thu tay lại, giải trừ việc khai nhãn....Đã tìm ra nguyên nhân, điều cần thực hiện lúc này chính là làm sao để có thể duy trì linh lực của chiếc vòng, để chiếc vòng có thể tiếp tục kìm hãm tà lực nơi vong nhi đang mang oán hận muốn hại chết người mẹ đã bỏ rơi mình. 

Thế nhưng, biết là 1 chuyện, còn có làm được hay không thì lại là 1 câu chuyện khác....Khoảng cách quá xa, bản thân thầy Lương không còn đủ pháp lực để tăng thêm linh lực cho chiếc vòng. Có 1 cách bây giờ chính là làm sao nổi lại được sợi chỉ ngũ sắc, tất nhiên làm vậy cũng không thể khiến linh lực của chiếc vòng trở nên mạnh mẽ như lúc đầu, nhưng nó có thể duy trì phong ấn đối với vong nhi thêm 1 khoảng thời gian nữa. 

– Việt.....cậu....đang ở...đâu ? Vợ cậu...đang gặp nguy hiểm.....Khục...khục... 

Khi nãy trong lúc khai nhãn, thầy Lương đã cố tìm kiếm 

hình ảnh của Việt nhưng không thấy.....Trước đó thầy Lương đã cần thận dặn dò Việt trong khoảng thời gian này phải luôn ở bên cạnh Châu. 

– Khục...Nhân tính...không bằng trời...tính.....Cùng 1 lúc xảy ra nhiều chuyện...thế này.....ta...trở tay....không kịp......Là lỗi...do ta.....Không được, ta phải làm...gì đó.... 

Dứt lời, thầy Lương gượng người ngồi xếp bằng lại ngay ngắn......Hai bàn tay run run khẽ đưa lên đan xen kẽ vào nhau tạo thành kết ấn. Tập trung toàn bộ pháp lực cùng chút sức tàn còn lại......Có vẻ như, thầy Lương vẫn cố chấp tìm cách gia tăng linh lực cho chiếc vòng tay mà Châu đang đeo, dù biết rất khó thực hiện....Hoặc cơ may thành công thì bản thân thầy Lương chỉ e lành ít dữ nhiều. 

Máu thầy Lương khẽ chảy ra nơi khoé miệng, ông già với mái tóc bạc phơ vẫn kiên định với quyết tâm cứu người mà không ngại hi sinh bản thân....Toàn bộ linh lực của thầy Lương đang tỏa ra rồi dồn nhập hết về phía bàn tay đan kết ấn....Chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt của thầy Lương ngày càng già đi rõ rệt, lớp da vốn dĩ dã nhăn nheo thì nay càng chảy xệ xuống. 

- PHÁ. 

Còn chưa kịp nói đủ từ “Phát” thì có 1 làn khói trắng xám từ trong tay nải bay ra bao phủ lấy hai bàn tay đang kết ấn của thầy.....Làn khói này khiến thầy Lương không thể phát đi phần linh lực cuối cùng của mình. 

Trong bóng tối, một giọng nói trẻ con vang lên lạnh lành : 

“ Lão già, lão định tự giết mình đấy à ? “ 

– “Quỷ Linh Nhi” lại...là ngươi....ư ? Sao...ngươi lại...ngăn cản ta ? - Thầy Lương hỏi. 

Giọng nói trẻ con kia cười đáp lại : 

“ He he he.....Lão mà chết, lấy ai giúp cho ta tìm cách siêu sinh đây ? 

“ Niệm tình lão đối với ta không tệ.....Ta lại giúp lão thêm một lần nữa vậy....Vong nhi đó không may lại mang theo oán niệm của ta trước khi được lão siêu độ.....Cũng có thể coi như ta và nó có liên kết bởi tà lực.....Ta sẽ ngăn nó lại.....Nhưng chì e không được lâu..." 

Giọng nói trẻ con biến mất, làn khói trắng xám bao phủ hai bàn tay thầy Lương cũng tan biến.....Phần linh lực của thầy Lương được hoàn lại cơ thể thầy....Vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như thiền định. 

Chắp 2 tay, thầy Lương khẽ nói : 

- Nhân tính không bằng thiên tính.....Ta đã vốn định cãi mệnh trời nhưng lại bị “Quỷ Linh Nhi” ngăn cản......Oán nghiệp cũng từ chính bản thân họ gây ra, người như ta khi đứng trước sự sắp đặt của thiên mệnh thật quá nhỏ bé. Sống hay chết, chỉ đành dựa vào ý trời vậy. 

[........] 

Hải Phòng, khu vực nhà ông Tín, lúc này đã qua 12h đêm......Cánh cổng nhà ông Tín mờ tung ra từ lúc nào. Con ngõ tối om thi thoảng lại nhập nhoạng ánh đèn đường chớp tắt không biết lý do tại sao. 

“ Gâu.....gâu...âu...âu..." 

Tiếng chó sủa vang lên nhưng rồi cũng im ắng dần ngay sau đó......Không biết mấy con chó nhìn thấy gì, chỉ biết khi cái bóng người bước chân trần vừa lướt ngang qua là chúng không sủa nữa.. 

Giữa đêm khuya thanh vắng, người phụ nữ đang bước từng bước chân đi về phía cuối ngõ với bộ dạng thất thểu, khuôn mặt u ám, ánh mắt vô hồn cùng cái miệng cười như ngây dại lại chính là Châu.....Châu đi đến đâu đèn đường chớp 

nháy rồi tắt ngay đến đấy, trong ngõ nhiều nhà nuôi chó nhưng không con nào dám sủa.....Khi trước mặt Châu chỉ còn cách ngôi nhà xảy ra cái chết của thầy Tuệ 1 khoảng ngắn, đi đến bờ ao kia là sẽ tới thì đột nhiên Châu đứng khựng lại... 

Khuôn miệng đang cười bỗng nhe ra, hai hàm răng nghiến vào nhau đầy giận dữ.... 

“ Ngừ...ngừ...ngừ.......muốn....cản...ta...sao.....Ngừ... gừ....gừ...” 

Cứ thế, Châu vò đầu bứt tai, tự cào cấu chính bản thân mình.....Quy hai chân xuống đất, Châu như người lên cơn điên dại, lúc cười, lúc khóc.....Lúc muốn bò về phía trước, lúc lại lùi về phía sau.... 

Những con chó trong nhà dân chẳng hiểu sao cùng lúc chồm lên, chúng thi nhau cào vào cổng nhà như muốn thoát ra bên ngoài.....Đám chó sủa vang lên inh ỏi : 

"GU.....G U....GU" 

"GU....G U...G U.....GU " 

Có con còn trụ lên thành tiếng dài.. 

“Uuuuuuuuuu... 

.Uuuuuuuuu “ 

"G U......G U.....G U.....G U" 

eyJpdiI6ImtOeTYrTElPOXVPNllrVkJDQ0VVRVE9PSIsInZhbHVlIjoicGFxejlFV2tZVlJycjFVWE5Hd2hLdHdEN3JLMFBhOHpKXC90ZDBKMFRVdjZPS0dDbzBNNU42NGdNVlNHSXNLeEc5ZjdXenpYMGpqQXg4bktYN1ltRDQ2Wk4wYnB3cEVCM3JJZVBRWnhNWGVRVFliT2IyVlVhVTBJcDJtdmFITzVlNVNld0Y4cmlXSlJMckE0dnNyalhQSG9BNDVlUmZUV08wRExDWGFqUmd6QWVNRFJ1VG9yRlZUVHhZY0FTd3JyTlhGNTExYXpCdTYzdVFMOHkrQXllaXRZUEhOSVQxKzVzRnlDYUx0Q2piYVI3TzNNS3JUdDdIZFJUTjFaYWFNMkhpdUJkWEZqaDQ1WnYwMkpxQmFsK09UWnF6YXprN3FSUThISGxTekZjRHV2OFltaWxPZTNLQVBvYUtkM094ZUZwOVptaWRHY01rMXdhT1FxdkJhZHhtRzFmZUNwWFZLcGVsZUNmZVZYaGtQaVQ0ZGI4K3N0d1I2YVZiN2ROeWhpbnBkUUVcL0FsZmFTeUU1Nm5kTXlVMzJKOUIyWTA1SmF0TTV4TXhlNkxFXC9GXC9xNGhZOFNNS0NQMm82c1c3U3hQcHZMZ2ZWK09naCtKbTRSTnE4RDBzb0xvVlJ2T3VTM1RhTGY5K0hUMWkwaGlCNGdPdkh0S0ZEQ1wvXC8xOXkwaUFhdVg1dkpxYnJmVWtiRkxyd2R3UWNXNkNlTTVSd0llaWhqdUhtNlpsK2ExcDFLQ1BxWDJEMCtIbW1ZbFNpYXc1UUpmVVQwcmlMcDRXVHhvSFJ6UXJSQjFuWVBSMWhxSUhZcSt3dGkxN0FnTXpiNjRrS1BXTTFSc1FYQWJhR3ZGMVpybEZTVVFZajZHcVM0RGhOMzRINjRuOHlcL3JUOFFOWU92bXNYdEpSWFhBendpNnpUSUY0b2EwNkZTMGhsSWtyQk44VmpnSVhjdGRVdUNpXC9UOERGNGR1VEV5QnlxTkU5KzdmSkV5cStLbWVkeXM0N0dJUWdzYVhkN1V5aFFMT0psM3U1Rk9ick4zU0hsbkF3OGdsNUdSd1lIVFlKbnhxbmZGVXhXdTk5Mm1XRUZIK3NoZXlEVmdhTkRHbzV3dkZWd1Qzck93aDJYK0NCMnY1c3J5TzRwYUlIdz09IiwibWFjIjoiZGM4OTI1NTJlNzQ3NzI5NmU1NTZmODJhYjViNGE2NDQxYzU4NDUzOTVhNjc2MGMwY2UxZTdmNGIyNTYyN2Q3MSJ9
eyJpdiI6IjQ0czR2b2JmZ25ZK2F3OFNQdGk1dHc9PSIsInZhbHVlIjoiN1g3K2lcL3EwNVN0dW0ycHN3dDBjcGdmdjJCbmpTdnphZElNd2xsdTNNWXllTVlMOThDWno4ODdZUmpiVVpLNFN0bE9OY0g0UnJCS01UOHgrXC9SUFhKVnpjNXgybVhRelwvV0hiMUR5U0c2ZzBNa2czM3FUZHNJXC9tZ3diVlVLc2JsMDNBMStaVyt2bUVZTjYxejFsMTZIc0wxWGFSUHdNUVJ1bUdlSHh4RUJrT0JmQWpxK0J0dkJHTkRSbFZLcVFUV3BVZHZRVGdGNFFWeWtqNEtydTBaTEtuS1FoRlgyUXRaZWlqclBYTkZNN05hbVFpbzhOV2FcL1BNTHVMTkdwRWV2d3RaVDVQb1VVdmFmelFsQWI3WTJINWFQamlucis4ZFNxVGlDUW85UU1QY0tWcW9QUlYrSll5YVI0OUpmOTcxM0RGRDMycU1qSGlyQkJ1MGtsR3RtVlVqaTROd0Nqb0dGcmhcL0ZrZ1NSa1NZPSIsIm1hYyI6ImQ4ODZiNWUzN2JmOTFhNDhiMGViNGE0OGU2MjJmMjc2NGM1NDg4NmE0MDBkMmY3MGRlNmFjODQ4ZjU0MGEwNGUifQ==

mình đã xảy ra chuyện......Đúng lúc này, tiếng chó cũng ngừng không còn thấy con nào sủa nữa. Mặc dù mới chỉ vài giây trước, chúng còn sủa như có người trêu...

Ads
';
Advertisement