Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 

 Đột nhiên, Ngô Bình xuất hiện phía trên nham thạch, nhìn chằm chằm vào người quái dị với cái đầu to như cái đấu và nói: "Ngươi thật to gan, dám cướp đồ với ta!"  

 

Người quái dị đầu to có cái đầu tròn, mặc áo bào tu luyện, một đôi mắt vừa dài vừa nhỏ, hàm răng nhỏ li ti đan xen vào nhau, không có lông mày và trên đầu chỉ có một nhúm tóc đỏ nhỏ xíu.  

 

"Không ngờ ở kỷ nguyên này đã xuất hiện cường giả như ngươi, là ta đã tính sai." Ông ta cười toe toét: "Biệt danh của lão phu là Lão Tổ Lục Bào, là tu sĩ ở kỷ nguyên thứ mười."  

 

Ngô Bình nhìn người này, cảm thấy hơi thở trên người ông ta có năm phần giống với hơi thở của kỷ nguyên này, trong lòng anh chuyển động, nói: “Ngươi có biện pháp có thể chống lại sự trấn áp của Thiên Đạo sao?”  

 

Lão Tổ Lục Bào cười khà khà: “Cũng không xem như biện pháp gì, ta đã dung hợp cơ thể của ta với một cơ thể của Nhân tộc ở kỷ nguyên này. Bằng cách này, ta cũng sẽ tương đương với nửa tu sĩ của kỷ nguyên này. Đương nhiên, sau khi dung hợp, tu vi của ta cũng đã giảm đi một nửa, nhưng vẫn có giá trị.”  

 

Ngô Bình cau mày: "Dung hợp à? Đây là loại tà công gì."  

 

"Phương pháp này gọi là công pháp chiết cây, nguyên lý cũng giống như chiết cây ở thực vật."  

 

Ngô Bình: “Ta vừa mới chém trúng một cái hóa thân bên ngoài của ngươi, ngươi không muốn báo thù sao?”  

 

Lão Tổ Lục Bào nói: “Sống nhiều năm như vậy, trải qua vô số sinh tử, ta biết một chân lý, thuận theo tự nhiên. Ngươi còn trẻ tuổi đã có thực lực như vậy, tương lai của ngươi là vô hạn. Đối với ta, ngươi là quyền thế, nên ta muốn kết bạn với ngươi, một nụ cười xóa bỏ mối hận thù.”  

 

Ngô Bình đang định nói không có hứng thú kết bạn với ông ta thì Lão Tổ Lục Bào đã từ trong tay áo lấy ra một cuốn sách vàng ba trang nói: “Đây là một cuốn sách đại đạo do chủ nhân của các kỷ nguyên trước kia viết ra. Mỗi kỷ nguyên có một trang, ta tình cờ lấy được ba trang trong đó. Chỉ tiếc là sau hai kỷ nguyên, ta vẫn chưa thể hiểu được những chân lý trong trang sách vàng. Bây giờ ta sẽ giao nó cho công tử, để đổi lấy, hy vọng công tử có thể trở thành bạn của ta. Nếu có một ngày công tử có thể tìm hiểu nội dung trong ba trang sách đại đạo, hy vọng có thể cho ta một lời khuyên.”  

 

Nói xong, ông ta đưa ba trang sách vàng vào tay Ngô Bình.  

 

Ngô Bình cầm lấy sách đại đạo, nhìn lướt qua, anh cảm giác được Thần Cơ và Tàng Cơ đều run rẩy kịch liệt, giống như bị chạm vào.  

 

Anh bình tĩnh cất nó đi và nói: "Người ta nói rằng oan gia nên giải không nên kết, ta kết bạn với ngươi. Ta tên là Lý Huyền Bình, chủ nhân của Thiên Đình."  

 

Đôi mắt nhỏ dài của Lão Tổ Lục Bào sáng ngời: "Khó trách lại có thực lực như vậy, thì ra là Thiên Đế bệ hạ!"  

 

Ngô Bình hỏi: “Lục Bào, có nhiều tu sĩ như ngươi không?”  

 

Lão Tổ Lục Bào nói: “Những lão già như chúng ta không dễ gặp nhau, nhưng tu sĩ như ta cũng không ít, mỗi kỷ nguyên trước giờ đều là sân nhà của tu sĩ ở kỷ nguyên đó, thật ra chúng ta là cấp bậc thấp nhất.”  

 

Ngô Bình biết rằng đây là thế hệ mới thay thế thế hệ cũ, xu hướng của lịch sử là như vậy, những cường giả kỷ nguyên dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị đàn áp bởi thế hệ cường giả mới nổi, đây là sự trao đổi chất.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Lục Bào, nếu có thời gian, ngươi có thể lên Thiên Đình tìm ta, sau này chúng ta sẽ gặp lại.”  

 

Sau khi từ biệt Lão Tổ Lục Bào, Ngô Bình duỗi tay vạch ra, thời không nứt ra, anh bước ra ngoài.  

 

Anh vừa rời đi, Lão Tổ Lục Bào liền lau mồ hôi lạnh, nói: “Thật đáng sợ! Nếu hắn phát hiện ta là ngoài mạnh trong yếu, e rằng mạng sống của ta sẽ không giữ được.”   

 

Dưới chiếc áo choàng màu xanh của ông ta lăn ra hai cái đầu người, một cái mắt đỏ, một cái mắt vàng, cả hai đều trông rất tà ác và quái dị.  

 

Đầu người mắt đỏ nói: "Ôi trời, sao sức mạnh của người này lại đáng sợ như vậy? Vừa rồi ngay cả thở thôi ta cũng không dám!"  

 

Mắt vàng nhếch mép cười nói: “Hắn đang nắm giữ một trung tâm, tu vi ít nhất cũng là cảnh giới thứ 19, thậm chí là 20. Cho dù chúng ta ở thời kỳ đỉnh cao, cũng chưa chắc có thể đánh bại được hắn, huống chi bây giờ.”  

 

Lão Tổ Lục Bào: "Trong trận chiến trước với Độc Lực Chi Chủ, chúng ta đã bị trúng độc quá sâu, 90% tu vi đã bị tiêu hao, vừa rồi thật sự không nên tùy tiện ra ray cướp lấy Chuông Thiên Tướng."  

eyJpdiI6IjVYaXBrNnB4TzQzOFp4bkxOZnpzRkE9PSIsInZhbHVlIjoidWFSSWlQd2JKMUZyYU4yN0R0Y2E5c0M2YnErSFNpbHZxa0VDNGFcL1dwRXlMNHlSK3V0WHE2NnB6TEtKSjBXdmsiLCJtYWMiOiI5ODVlNGNhNjBkYWMzMzFjZjA2YjQzZjY4Njc5NTI5NjdlOTBlZTg1MmNiNjczZGY3MDI5MGFlMDNlNDQ4M2MyIn0=
eyJpdiI6IlwvTW9Rc0VHYlFWVW5YQzdNblhNTGpnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjF4TFErNDJtSGlJaldxVTE2VDA1bE1LbWtROUZ6ZWNnTFh2NTMyMEwrM1JMdVVkV1doOU1JUEk0NW5xZjJzZHdnbW52MHMybjVMNTVBNkllMVdnemE0dEtnYlRvcE9WOFVhdFJqbWRHQ25MV0F4V2EwY3pCM0o4czBwXC9JbzdYcWpVZTR3RmRVZjhXZnUrcFV0alwvSTZuY3RSeVwvbUxtbVNGSXRyNEk1QXlTSkxFT3RxY2Jmd1c5MlZHaGJXTitVeFhXK2tMNGtjYUFNb0VQcWJzT0JROTdDejFHVDNkNVZBaE9NMnhwM3RNb0NZamRSWHpCa1orTnpXdnM1OGg2Vk9qb0N4dFEzTjRoRkp1dGdQRkl4SXY5SGp0YVQyd2FNUTQ1MTl1MndrYzkwNGpOS25ZN0s5SktSRU8yY0tpZTdKK1Fhb29BdHJuT0xwWVN0MlJ4WWUrS0N2ZnBaNkY2eFNYbmYzeWpVeHl4WDN0Z0xTM1wvUmFiS1lzQjYrN1E0bWZ4d1RtZnNMVSs2TlpWWlZVejVSNUtcLzB5KzNPRGZcLzBaQkkyTVhiSjREOUxocEowd2VWYlIrZG0rK3kreFdaQlYiLCJtYWMiOiI3OTFiZTk5MWZmNjI4NzkyMThiOTBmMGE5YTUwZDQwNmE4YjY5ZjUzZGNiMjljNDA1Zjg5ZGI0ZWViMDQ4YjdkIn0=

Đầu người mắt vàng: "Đúng vậy, đáng tiếc, thật đáng tiếc!"

Ads
';
Advertisement