Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 Nhìn qua thì chắc là toàn bộ tinh huyết đã bị hút sạch.  

 

 

Thấy vậy, Dương Bách Xuyên hơi cau mày, hắn biết đó là thủ đoạn của Nhiếp Hồn lão tổ.  

 

Nhiếp Hồn lão tổ bước tới, vội vàng nói: “Thưa chủ nhân, đã để ngài phải chờ lâu!”  

 

Trong lúc nói chuyện, lão ta quan sát sắc mặt của Dương Bách Xuyên, thấy hắn đang nhíu mày nhìn thi thể của Uất Trì Thường Khoan, lão ta lập tức cảm thấy lo lắng, vội vàng cười gượng giải thích: “Chủ nhân, thực ra căn bản của Nhiếp Hồn Đại Pháp mà lão nô tu luyện chính là Nhiếp Hồn Đoạt Phách, hấp thụ tinh huyết, đúng là có phần tà ác, nhưng đó là bản chất của Nhiếp Hồn Đại Pháp này, lão nô cũng không còn cách nào khác.”  

 

Trong lúc giải thích, Nhiếp Hồn lão tổ tỏ ra bối rối và căng thẳng, lão ta sớm đã biết Dương Bách Xuyên không thích những thủ đoạn tà ác như vậy.  

 

Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua Nhiếp Hồn lão tổ, cuối cùng cũng không nói gì. Cho dù thủ đoạn có tà ác thì đó cũng là kẻ thù nên có thể thông cảm, hơn nữa, cuộc chiến bên phía hắn cũng không kém phần đẫm máu, chẳng khác gì Nhiếp Hồn lão tổ.  

 

Hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Thôi được, ta đi đây. Các ngươi ở lại chỗ này tu luyện và chờ đợi, nếu sau ba tháng mà ta không trở lại thì cứ đến điểm hẹn mà đợi.”  

 

“Vâng, cung tiễn chủ nhân!” Nhiếp Hồn lão tổ thở phào nhẹ nhõm, may là không bị Dương Bách Xuyên trách phạt.  

 

Dương Bách Xuyên phất tay, thu hồi răng cưa vương và bầy chim răng cưa còn lại, hắn không dám để chúng ở lại đây, dù sao chúng cũng là hung thú, chỉ nghe lệnh hắn, để chúng lại đây không chừng sẽ gây ra hỗn loạn.  

 

Hắn bước tới chào hỏi qua với Lạc Dương và Tuyết Hương, sau đó tùy tiện chọn một tiểu động băng và chui vào bên trong để tìm kiếm Đông Phương Thiết Nhân.  

 

Trước khi đi, hắn còn dặn dò Nhiếp Hồn lão tổ thu dọn chiến trường, chắc chắn trên người Tiên Vương đại viên mãn và bảy Tiên Vương hậu kỳ vừa bị giết sẽ có một số thiên tài địa bảo.  

 

Nhưng hắn không đụng đến, trong lòng hắn nghĩ để lại những thứ đó cho ba người Tuyết Hương...  

 

Bên trong động băng, Dương Bách Xuyên vừa đi vừa nói chuyện với chim Thần Ma.  

 

“Quạ đen, có cảm ứng được gì không?”  

 

Ở nơi này, thần thức của hắn không thể sử dụng được, nhưng hắn biết đôi khi chim Thần Ma có thể giúp đỡ.  

 

“Không có, cứ đi tiếp đi. Tiểu tử ngươi đừng hy vọng ở nơi sản sinh Hàn Băng Bản Nguyên này mà lão tử có thể giúp ngươi tìm được một người. Không thể đâu. Bây giờ ngươi chỉ có thể cầu nguyện vận may của ngươi đủ tốt để tìm ra tiểu tử Đông Phương Thiết Nhân kia thôi.”  

 

Câu trả lời của chim Thần Ma khiến Dương Bách Xuyên có chút thất vọng, nhưng hắn cũng biết vào thời điểm này chỉ có thể dựa vào vận may.  

 

Mặc dù theo lý thuyết, không tìm được thì thôi, nhưng trong lòng hắn không thể vượt qua được, Đông Phương Thiết Nhân là huynh đệ của hắn, dù không tìm thấy cũng phải dốc hết sức tìm kiếm.  

 

Đi sâu vào bên trong, môi trường trong động băng nơi nào cũng giống nhau, quả thật chẳng khác gì một mê cung.  

 

Hắn cứ đi như vậy hơn một tháng trời, trong thời gian đó cũng đã gặp vài không gian nhỏ trong động băng, nhưng không có tâm trạng phá cột băng để tìm tinh thạch.  

 

Hắn chỉ nghĩ đến việc tìm Đông Phương Thiết Nhân càng nhanh càng tốt.  

 

Trong mê cung động băng, thời gian trôi qua rất nhanh, hoặc có thể nói ở nơi này không có khái niệm thời gian, cứ đi mãi đi mãi, Dương Bách Xuyên cảm nhận được liên kết Sinh Tử Phù giữa hắn và Nhiếp Hồn lão tổ ngày càng yếu đi, điều đó có nghĩa là khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa.  

 

Trong mê cung động băng này không có phương hướng, hắn chỉ đi theo cảm giác.  

 

Trong lòng tính toán, cách khoảng thời gian ba tháng đã không còn xa nữa, nhưng vẫn chưa tìm thấy Đông Phương Thiết Nhân.  

 

Hôm nay, Dương Bách Xuyên quyết định quay trở lại, bởi vì ba tháng hẹn ước với ba người Lạc Dương đã gần đến.  

 

Nhưng ngay khi hắn vừa chuẩn bị quay về, trong tai bỗng nghe được âm thanh vọng lại…  

 

Dường như có tiếng người đang giao chiến, rất xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh truyền đến, trong lòng hắn khẽ động để phân biệt phương hướng âm thanh.  

eyJpdiI6IlljZm1jMno5YmhyNlNoSERsZ3RhaXc9PSIsInZhbHVlIjoiYTlkTmFhV1hWV0F3QURUdjNOajMyZlBOYzVGa2dxb0lRbDI4RktIR1Jlckp4UVJLXC9OMUZHZDh6RVJWWnhjdUUiLCJtYWMiOiJhNjk4YzRhYzlhMTZmN2Y1NDAyMzYxNWRlMjVlYWRiZTBjM2RlZmE3OWRjYmJkYWY4Y2Y1Zjk0NTQ3YjkzZmZhIn0=
eyJpdiI6IkZMd0phZVl3UWJFa0FtR2JEZVNsY2c9PSIsInZhbHVlIjoieEtUcUFsT250U1N3dEcrV2pEVldVQVpNSVByc2JaMUhneXU2UlRhaU4remlZa1VrQ2NlUDVqdmF1TzkydThZY3NRdzR1VWRZeDVBTkZkc0RrZXZ6WVB5YVE4djFvcGdCUVd3bDlPbGlnMWVkc2dQRWdLbXFBR2ROa2o0MGFjQStEdVlXcFJTMUJPVzhPcTFNWGVyTFY0V1wvbzRhZ3puekY1Q1dzVytORTg2WDBWNWRmM0tobHR4dklDOVJoNzVia1wvUGpCZ1JcL0J1Snk5NUJrc3dtNTFuS3A2dmladnVDKzRKYTU2QmV4YTk5eW9XT0tZM3d5ZXVzZHNQWk1IRTAwaiIsIm1hYyI6ImY4YzhiZGRjNDk5ZmY0OTIzNDM0MDhlNjcxMDE5ZDZlNzg3NmVmNjIyOTAxZGE5Njc3NzFkMDM5NzUwZGI1NjQifQ==

Ads
';
Advertisement