Nhiếp Hồn lão tổ đã sớm mất kiên nhẫn, nghe thấy Dương Bách Xuyên hạ lệnh, lão ta lập tức tấn công mãnh liệt về phía Uất Trì Thường Khoan.
Thật lòng mà nói, kể từ khi Nhiếp Hồn lão tổ gặp phải Dương mỗ, hay chính xác hơn là sau khi bị Dương mỗ ép phục tùng, trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ đã ôm một cục tức.
Trước đây là vì thương tích chưa lành, nhưng bây giờ thương thế của lão ta đã hồi phục, cây pháp trượng đầu lâu cũng được sửa chữa hoàn chỉnh, tuy là Hồng Y bị Dương mỗ cưỡng ép chiếm lấy khiến lão ta mất đi một con rối đắc lực, nhưng điều đó không có nghĩa là thực lực của lão ta bị suy giảm.
Đối với những kẻ khác, không dám nói là mình mạnh mẽ đến đâu, nhưng đối với một kẻ cùng cảnh giới xuất thân thảo khấu như Uất Trì Thường Khoan thì Nhiếp Hồn lão tổ thực sự chẳng coi ra gì.
Công pháp “Nhiếp Hồn Đại Pháp” mà lão ta tu luyện là một loại tà pháp cổ xưa đầy uy lực, lúc gặp phải Dương Bách Xuyên thì chỉ có thể nói là lão ta không may đụng phải khắc tinh nên rất nhiều thủ đoạn bí pháp vẫn chưa được thi triển ra, nhưng lúc này đối mặt với Uất Trì Thường Khoan, Nhiếp Hồn lão tổ hoàn toàn bùng nổ.
Hoặc có thể nói, Nhiếp Hồn lão tổ đã đem tất cả sự bực bội mà Dương Bách Xuyên gây ra, bộc phát ra ngoài, trút lên người Uất Trì Thường Khoan.
Lão ta vung cây pháp trượng trong tay, khí mù mịt cuộn lên, dưới sự thao túng của Hắc Giáp đại hán, các đòn tấn công áp sát Uất Trì Thường Khoan với tốc độ chóng mặt, chỉ trong chớp mắt đã tung ra hàng chục chiêu, phát ra những tiếng nổ vang rền.
Uất Trì Thường Khoan không ngừng lùi lại.
Lúc này, Nhiếp Hồn lão tổ cười lạnh, lại hét lớn: “Nhiếp Hồn Đại Pháp, Nhiếp Hồn Thiên Địa!”
Từng đạo hắc khí cuồn cuộn từ cây pháp trượng đầu lâu trong tay Nhiếp Hồn lão tổ bùng lên, lao thẳng về phía Uất Trì Thường Khoan, nuốt chửng lão ta vào trong.
Bên phía Dương Bách Xuyên, một mình hắn đối mặt với bảy Tiên Vương hậu kỳ, nhưng Dương mỗ không hề tỏ ra sợ hãi.
Hai thanh kiếm Đồ Long và kiếm Bàn Long xuất hiện trước và sau thân thể, Hồng Y ra tay, lao thẳng về phía một Tiên Vương, bắt đầu cuộc chiến.
Trong số bảy Tiên Vương hậu kỳ, bốn người lao tới đối đầu với Hồng Y, ba người còn lại xông thẳng về phía Dương Bách Xuyên.
Lúc này, trận chiến chính thức bùng nổ.
Từ xa, Tuyết Hương và Lạc Dương quan sát, Tuyết Hương thấy ba Tiên Vương hậu kỳ tấn công Dương Bách Xuyên, lo lắng nói: “Chúng ta có nên giúp Xuyên Tử không?”
Ánh mắt Lạc Dương sáng rực, chăm chú nhìn vào chiến trường và trả lời: “Không cần đâu, những kẻ này chỉ là đá mài kiếm cho Tiểu Sư Thúc thôi, chúng ta đứng cứ xem trò hay là được.”
Nghe vậy, Tuyết Hương cũng không nói gì thêm, bởi vì ngay lúc này, Dương Bách Xuyên đã ra tay, hơn nữa, vừa xuất chiêu đã là đòn sấm sét, cộng thêm Hồng Y với thân thể Á Thánh hỗ trợ bên cạnh, đúng là như hổ mọc thêm cánh.
Thấy Hồng Y thoáng cái đã tung ra cú đấm đầu tiên, nhắm thẳng vào một Tiên Vương hậu kỳ, hoàn toàn phớt lờ các đòn tấn công từ ba người còn lại, mặc kệ cho bọn họ tấn công vào người nàng ta.
Kết quả là một quyền của Hồng Y đã đánh tan mục tiêu Tiên Vương kia thành từng mảnh.
“A ~ bịch ~”
“Rầm rầm rầm.”
Tiếng nổ và tiếng hét thảm thiết đồng thời vang lên.
Bốn Tiên Vương tấn công Hồng Y, một người trực tiếp bị Hồng Y tung một cú đấm đánh nát tứ phân ngũ liệt, Tiên Vương bị Hồng Y giết chết cũng không thể nào ngờ được là một cú đấm của Hồng Y lại mạnh mẽ đến thế.
Hơn nữa, điều đáng sợ hơn là nàng ta lại hoàn toàn không để tâm đến ba người còn lại đang tấn công vào những điểm yếu chí mạng trên cơ thể mình. Theo logic chiến đấu bình thường, đối mặt với sự công kích của bốn người, mà có ba người đều nhắm vào điểm yếu chí mạng của Hồng Y, Hồng Y lẽ ra phải phòng thủ, do đó sẽ rút bớt tấn công trực diện.
Nhưng ngay khi ra tay, Hồng Y không thèm để ý đến các đòn đánh vào chỗ hiểm của ba người kia, mà chỉ tập trung tiêu diệt mục tiêu, Tiên Vương bị nàng nhắm tới cũng không hề ngờ là mình sẽ bị giết một cách chóng vánh như vậy.
Điều khiến ba người còn lại kinh hãi nhất chính là dù bọn họ đã đánh trúng vào các điểm yếu của Hồng Y, nhưng Hồng Y lại hoàn toàn không hề né tránh đòn sát thủ của ba người bọn họ.
Kết quả là ba người bọn họ đánh vào chỗ hiểm của Hồng Y nhưng Hồng Y lại hoàn toàn không sao, mà ngược lại đã giết chết đồng bọn của bọn họ.
“Lão Tứ…”
“Tứ ca…”
Lúc này, khi những người khác thấy Hồng Y trực tiếp đánh tan Lão Tứ, bọn họ lập tức hét lên, nhưng đồng thời bọn họ càng sợ hãi hơn.
Một cú đấm đã đánh nát một Tiên Vương hậu kỳ, hơn nữa còn miễn cưỡng chống lại được đòn tấn công của ba người bọn họ mà không bị thương chút nào.
Lúc này, ba gã Tiên Vương còn lại mới phát hiện ra sự khác biệt của Hồng Y, ban đầu bọn họ đều tỏ vẻ khinh thường, ngay từ đầu đã phát hiện trên người Hồng Y không có chút dao động nào của pháp lực mà còn dám trực tiếp ra tay với bọn họ, vì vậy bọn họ không quan tâm, chỉ nghĩ đến việc giết chết nữ tử mặc đồ đỏ này trước.
Kết quả lại phát hiện, thân thể của nữ tử mặc đồ đỏ này mạnh mẽ đến mức bọn họ không thể tưởng tượng được.
Trong tích tắc, ba người bọn họ nhanh chóng rút lui.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất