Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

 Ngay khi Dương Bách Xuyên vừa định vung tay dọn sạch băng vụn để lấy viên Tiên Thạch bên dưới thì tình huống bất ngờ đột nhiên xảy ra...  

 

“Vù vù~~”  

 

Bất chợt có một luồng gió lớn bất ngờ thổi tới từ hang băng gần đó, kéo theo một lượng lớn hàn khí cuồn cuộn xông ra khiến cả không gian tràn ngập cuồng phong.  

 

Hầu như mọi người đều theo bản năng ngẩn ra, trong chớp mắt bị cuồng phong cuốn tới mà nhắm mắt lại.  

 

Nhưng ngay sau khi mở mắt ra, tất cả băng vụn trong tầm mắt đã biến mất sạch sẽ, không còn lại chút gì, huống chi là viên Tiên Thạch.  

 

Đông Phương Thiết Nhân đang ngây người thì đột nhiên lên tiếng: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Một cơn gió lớn sao?”  

 

“Không phải gió, mà là có kẻ cướp Tiên Thạch!” Nhiếp Hồn lão tổ trầm giọng nói: “Chủ nhân, để ta đuổi theo!”  

 

Nói xong, Nhiếp Hồn lão tổ cùng Hắc Giáp lao vọt vào động băng nơi xuất phát luồng gió vừa thổi qua.  

 

Toàn bộ không gian xung quanh động băng đều là những động băng tương tự, mà cơn gió lớn vừa rồi lại xuất phát từ cái hang động mà Nhiếp Hồn lão tổ vừa đuổi vào.  

 

Lúc này, Đông Phương Thiết Nhân cũng phản ứng lại, tức giận quát: “Khốn khiếp, lại có người dám cướp đồ của chúng ta, bản thiếu gia phải lột da hắn!” Đông Phương Thiết Nhân nóng nảy chửi bới rồi cũng lao theo trong nháy mắt.  

 

“Thiết Nhân, quay lại…” Dương Bách Xuyên vội vàng gọi lớn, nhưng Đông Phương Thiết Nhân đã biến mất từ lâu rồi.  

 

Thực ra Dương Bách Xuyên cũng không kịp phản ứng, hoặc nói đúng hơn là hơi chậm chạp, bởi ai ngờ tới lúc mọi chuyện vẫn đang bình yên vô sự nhưng khi Hồng Y vừa phá vỡ cây cột băng cuối cùng và xuất hiện viên Tiên Thạch thứ hai, lại có một cơn gió lớn mang theo sương mù bất ngờ kéo đến?  

 

Kết quả là chỉ trong nháy mắt, không chỉ viên Tiên Thạch mà ngay cả vụn băng cũng không còn một mảnh, tất cả mọi người đều không lường trước được tình huống này, may mà Nhiếp Hồn lão tổ phản ứng nhanh nên đã lập tức đuổi theo…  

 

Lúc này, Dương Bách Xuyên mới phản ứng lại, đây hoàn toàn không phải là một cơn gió bình thường, mà là có người đã có âm mưu từ cướp đoạt từ trước. Bỗng nhiên, hắn nhớ lại lời Nhiếp Hồn lão tổ từng nói về những kẻ khác...  

 

Theo lời Nhiếp Hồn lão tổ, sau khi vào trong động băng, không chỉ phải đề phòng những sinh vật nguy hiểm như tuyết miêu băng quỷ dị, mà còn có khả năng gặp phải các sinh linh hoặc Tiên nhân khác, những kẻ chuyên làm việc giết người cướp của trong động băng…  

 

Ban đầu, thực ra mọi người đều rất cảnh giác, nhưng theo thời gian, tất cả mọi người lại dồn sự chú ý vào những cây cột băng và Tiên Thạch, dần dần buông lỏng cảnh giác, kết quả là để kẻ khác “hái đào”.  

 

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất bực bội, sắc mặt hắn tối sầm như nước. Tuy nhiên, so với Tiên Thạch, hắn lo lắng cho sự an toàn của Đông Phương Thiết Nhân hơn, ai mà biết được kẻ đối đầu là người hay quỷ, hay là thứ gì?  

 

Việc tùy tiện đuổi theo như vậy liệu có gặp nguy hiểm không?  

 

Dĩ nhiên, còn về Nhiếp Hồn lão tổ thì Dương Bách Xuyên không quá lo lắng, bởi vì Nhiếp Hồn lão tổ có tu vi Tiên Vương đại viên mãn cộng thêm Hắc Giáp bên cạnh, cho dù có gặp Tiên Đế sơ cấp thì Dương Bách Xuyên tin là Nhiếp Hồn lão tổ cũng có cách ứng phó. Nhưng Đông Phương Thiết Nhân thì khác, nơi này là động băng mê cung, không cẩn thận có thể gặp bất lợi, tùy tiện lao đi như thế thì thậm chí sẽ bị lạc đường.  

 

Đông Phương Thiết Nhân xem hắn như huynh đệ, sao hắn có thể không quan tâm?  

 

Dương Bách Xuyên vội gọi lớn thêm vài lần, nhưng Đông Phương Thiết Nhân có tính tình nóng nảy nên đã đi mất không thấy tăm hơi từ lâu rồi.  

 

Lúc này, Lạc Dương và Tuyết Hương lên tiếng:  

 

“Tiểu sư thúc, chúng ta nên làm gì bây giờ?”  

 

“Xuyên tử, chúng ta có nên đuổi theo không?”  

 

Cả hai nữ nhân đều bày ra vẻ mặt khó coi, dù sao thì việc bị cướp mất Tiên Thạch ngay trước mắt mọi người quả thực là một sự sỉ nhục trần trụi.  

 

“Đuổi theo!”  

 

Dương Bách Xuyên suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định. Thứ nhất là hắn lo cho Đông Phương Thiết Nhân, thứ hai là trong lòng hắn thầm thề, nhất định phải bắt được kẻ cướp Tiên Thạch và lột da rút gân hắn ta ra. Con mẹ nó, dám ngang nhiên cướp đồ như vậy, đúng là sỉ nhục hắn mà.  

 

Khắp nơi đều là động băng, nhưng may là Dương Bách Xuyên đã lưu lại Sinh Tử Phù trong cơ thể Nhiếp Hồn lão tổ nên có một sự liên kết nhất định, chỉ cần lần theo dấu vết là có thể tìm được bọn họ.  

eyJpdiI6IldRNVZyR2dwYU55QnA2SHZBRjNWUlE9PSIsInZhbHVlIjoiaHBCRXRzMUNIenF5elBOcFA3TnBENG4rUmpGRHFvb0t2TmF0MkxnVVFrbjZnMWNsMjNLUFZTZUlNQU1IZXM0WSIsIm1hYyI6ImQ0NTBmOWFjNDY5NDA3MWVlNWI4ODZhYzNiNWY5YThkMWYwZDFmNzM3YTgxOTkwNDlkZWEwYWFlNjFhMDUwNzIifQ==
eyJpdiI6IlVncWpYc0N4TVd6d21SZlM5WktGZWc9PSIsInZhbHVlIjoicEJqU29aNHRyVzZSdXFaR0VUdElaS1pzVzR5XC96dWUxU01yeGI1MjI0Q1VLQldXbzRQbVNVbnp5eUF4a0U0bG5oVWdkU2dBWWJaMHVvQmVJVllnY3FWVFpJa2RBWDgyaTdZXC95akg2NFNRUW5KK1pxRHI1OVp5cUdKVkRNSTZmMkFmTDdsSUkzOGhzdUNoZ0ZNdXQ2eVwvZG1kNU5PUFM4czZhaXllSlZscVwvcVFZemVTNitCMmhtczlUWThLVkkzRWhFOTNnWUJYWXAxRW9iSDNUWG04WmpcL0NPbTZqWjNmcHp4WEtpczhqU2ZqeDNwUUVwckIwVlpIbkw2V3RJeGtLXC9MNWFFMlUrRDh2TGtcL2NReFpaMEFNN3B2UXcwRVlteVRaa2lLOXhuSkN6NEJPM1phcCtvb0dobUYxY3FFYTVLbzZoek9lRnVmMjQxNUFSMFhDc0tSU0JCaTB5eURVOE1SdjFDejJjcUswTzZhT05ReE1tOWQyanRMWDVQNWdRWGV5TzMyMlBaRkZpbkYzcXFKMktaRVFGcmQ0TWNLR1pGY1ZpYjd5WFBaU2ZYOExsOVNzQWVTTVowaU9Ea0JNekIiLCJtYWMiOiJiMjAzMjM4NzNiOTkwYmMxZWU0ZGRmZjU0ODczMDVjYzY1NzY3YWQ4NTdiYzY2NDBhOTc3ZDEwOGIzMjM1OTJlIn0=

Điều khiến Dương Bách Xuyên không ngờ là chỉ vì một sự chênh lệch nhỏ này mà lần thám hiểm trong động Thủy Tinh lần này, mỗi người trong nhóm lại nhận được những cơ duyên hoặc bất hạnh khác nhau. 

Ads
';
Advertisement