Lần này đã đánh gãy quá trình ngộ đạo của ba người Dương Bách Xuyên.
Đông Phương Thiết Nhân là người đầu tiên bị đánh gãy, đột ngột mở mắt, sắc mặt tối tăm.
Sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Sát thủ Bạch Ngân của Độc Cô gia, ĐM nhà ngươi.
Khó khăn lắm mới có liên kết với Thủy Tinh Đạo Bia mà lại bị đánh gãy khiến Đông Phương Thiết Nhân tức điên người. Người mặc khôi giáp màu trắng chính là sát thủ của Độc Cô gia.
Đối với tu sĩ, nếu đang trong trạng thái ngộ đạo mà bị người đột ngột đánh gãy thì không khác gì chặt đứt con đường phát tài, giết cha mẹ của người khác.
Làm sao mà Đông Phương Thiết Nhân lại không giận cho được?
Lúc này Nhiếp Hồn lão tổ càng thêm khẩn trương. Không phải lão ta khẩn trương vì sự xuất hiện của sát thủ Ngân Bạch Độc Cô gia, mà là sự xuất hiện của sát thủ đã đánh gãy quá trình ngộ đạo của ba người Dương Bách Xuyên, sợ Dương Bách Xuyên trách mắng.
Lão ta đứng bên cạnh hộ pháp mà lại để người khác đánh gãy ngộ đạo, đây là nỗi của lõ ta, nếu Dương Bách Xuyên trách tội, lão ta thật sự không chịu nổi.
Cho nên lúc này Nhiếp Hồn lão tổ còn tức giận hơn cả Đông Phương Thiết Nhân, chuẩn bị đuổi theo giết chết sát thủ vừa xuất hiện.
Lúc này Đông Phương Thiết Nhân đã xông đến, Nhiếp Hồn lão tổ đang định xuất phát thì bị Lạc Dương cả lại: “Tiểu sư thúc và Tuyết Hương vẫn còn tiếp tục, ngươi ở lại hộ pháp, ta và Đông Phương đối phó với hắn ta.”
Nhiếp Hồn lão tổ sửng sốt vài giây, quay đầu thấy Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương vẫn ngồi yên trước Thủy Tinh Đạo Bia, hiển nhiên bọn họ vẫn còn tiếp tục.
Điều này khiến Nhiếp Hồn lão tổ vừa ngạc nhiên vừa may mắn, chỉ cần Dương Bách Xuyên còn tiếp tục thì lão ta sẽ ít chịu phạt hơn.
Ngay sau đó lão ta ra hiệu cho Hắc Giáp đại hán, con rối Hắc Giáp tiến vào trạng thái chờ lệnh, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Hiện tại hồng y đã không thuộc về lão ta, lão ta không thể ra lệnh được. Hồng y đã sinh ra ý thức hoàn toàn mới, nhưng lão ta tin tưởng hồng y sẽ bảo vệ cho Dương Bách Xuyên.
Nhiếp Hồn lão tổ thầm than, Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương bị quấy rầy lại không hề tỉnh lại, rốt cuộc thiên phú lớn đến mức nào?
Quả nhiên là chủ nhân.
Lão ta cũng không ngờ yêu tu như Tuyết Hương vẫn còn tiếp tục được. Nhiếp Hồn lão tổ chỉ biết Tuyết Hương là yêu tu chứ không biết nàng là yêu tộc gì. Lão ta giật mình khi thấy vầng sáng trên người Tuyết Hương càng ngày càng sáng, còn sáng hơn cả Dương Bách Xuyên.
Ba người ngộ đạo, Đông Phương Thiết Nhân bị đánh gãy, Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương vẫn còn tiếp tục.
Thở hồng gộc, cuối cùng Nhiếp Hồn lão tổ cũng yên tâm phần nào, bây giờ không sợ người khác làm phiền Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương nữa.
…
Không khí trong sân lại dao động, Nhiếp Hồn lão tổ nheo mắt rồi nhìn về phía Đông Phương Thiết Nhân và Lạc Dương. Cách đó mấy chục mét, Đông Phương Thiết Nhân đang chiến đấu với sát thủ Ngân Bạch.
Lạc Dương cũng xông đến, nhưng đúng lúc này thì lại xuất hiện thêm năm người nữa.
Đám người này mặc trang phục giống hệt nhau, mặc khôi giáp bạc trắng, đeo mặt nạ, tổng cộng 6 người, bao vây hai người kia.
Ở trong mắt Nhiếp Hồn lão tổ, đám người này đều là Tiên Quân đại viên mãn.
Nhưng lão ta cũng không quá lo bởi vì Đông Phương Thiết Nhân và Lạc Dương đều là Tiên Vương sơ kỳ.
Trên thực tế Nhiếp Hồn lão tổ cũng chỉ nghe Dương Bách Xuyên nói qua về sát thủ Ngân Bạch Độc Cô gia. Tuy lão ta cũng là tu sĩ của Tiên Vực Hỗn Loạn, nhưng lại không biết gì về Tiên Thành Hỗn Loạn cả.
Tiên Vực và Tiên Thành chỉ khác một chữ nhưng lại cách biệt một trời một vực.
Toàn bộ Tiên Vực Hỗn Loạn vô cùng lớn, Tiên Thành Hỗn Loạn chỉ là một tòa thành trong đó thôi. Mà lão ta lại tu luyện ở nơi khác của Tiên Vực Hỗn Loạn, không thuộc về Tiên Thành.
Không biết đến sát thủ Độc Cô gia cũng là chuyện bình thường.
Đông Phương Thiết Nhân và Lạc Dương đối phó với 6 Tiên Quân, còn nhiệm vụ của lão ta là hộ pháp cho Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất