Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 Cùng lúc đó, tiếng truyền âm của Nhiếp Hồn lão tổ cũng vang lên: "Chủ nhân, mau dùng pháp lực bảo vệ Hồng Y, thân thể của nàng ta quá cường hãn, cá sấu tám chân đâm vào người nàng ta chắc chắn sẽ..."  

 

 

Xong rồi, câu nói của Nhiếp Hồn lão ta còn chưa nói xong thì lão ta đã ngừng lại, bởi vì mọi thứ đã quá muộn.  

 

Một đợt tấn công ập đến, những con cá sấu tám chân va vào thân thể của Hồng Y lần lượt nổ tung, mùi máu tanh lập tức lan tỏa khắp nơi.  

 

Dương Bách Xuyên đã ra lệnh cho Hồng Y không được cử động, điều này thì ổn rồi, quả thực Hồng Y không hề nhúc nhích, nhưng những con cá sấu tám chân đụng vào người nàng ta thì đều xong đời. Chỉ trong chớp mắt, hàng trăm con cá sấu tám chân lao vào người Hồng Y đã bị vỡ đầu, máu chảy đầm đìa.  

 

Ngay giây sau, toàn bộ đáy sông Hắc Hà sôi sục.  

 

Lũ cá sấu tám chân bị kích thích bởi mùi máu tanh đã bộc phát bản tính hung dữ.  

 

Dương Bách Xuyên cười khổ, chuyện gì thế này?  

 

Cuối cùng lại bị đám cá sấu va vào mà sinh chuyện.

Bây giờ làm gì cũng đã chậm rồi, nói đến cùng cũng không phải sai lầm của mọi người mà chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.  

 

Ai mà ngờ được cục diện này cơ chứ?  

 

Cá sấu tám chân đã bị kích thích bản tính hung ác của mình.  

 

Bọn họ cũng không thể làm gì khác ngoài việc cố chống chọi, hoặc chém giết, nếu không dưới sự kích thích của máu tươi, đám cá sấu tám chân sẽ càng thêm hung ác hơn. Tuy bọn họ không yếu nhưng không chịu nổi sự tấn công của nhiều cá sấu tám chân đến vậy.  

 

“Giết.”  

 

Dương Bách Xuyên gầm lên.  

 

“Mọi người, dùng tốc độ nhanh nhất bơi xuống đáy xông, chỉ có vào được động phủ Yêu Vương mới có thể thoát khỏi đám cá sấu tám chân này.” Lão tổ Nhiếp Hồn truyền âm.  

 

Mọi người cùng bùng nổ, cũng không thể đứng yên bị đám cá sấu tám chân này tấn công. Cá sấu tám chân tiến hóa một lần không dễ đánh, số lượng còn vô cùng vô tận.  

 

Thật sự khiến người ta sợ hãi.  

 

Lúc này mọi người bất chấp tất cả, đồng loạt ra tay.  

 

Trong Hắc Hà, từng luồng hơi thở cường đại tản ra.  

 

Vô số cá sấu tám chân không ngừng xông lên bao vây đám người Dương Bách Xuyên.  

 

“Ầm ầm ầm…”  

 

Toàn bộ Hắc Hà vang lên tiếng nổ nặng nề.  

 

Mùi máu tươi càng thêm dày đặc…  

 

Như lời của lão tổ Nhiếp Hồn, cá sấu tám chân càng lúc càng hung hãn.  

 

Dương Bách Xuyên cảm nhận được lực phá hoại của cá sấu tám chân đối với lực phòng ngự càng lúc càng mạnh, may mà hắn vẫn còn chịu đựng, nhưng sớm hay muộn phòng ngự cũng bị phá.  

 

Cho nên phải nhanh chóng thoát khỏi cá sấu tám chân.  

 

May mà lúc trước lão tổ Nhiếp Hồn đã thao tác Hắc Giáp đại hán lên trước, không biết lão ta dùng bí pháp gì mà tháo tác được Hắc Giáp đại hán. Hắc Giáp đại án như hóa thành một cái máy xay thịt, nơi đi qua cá sấu tám chân hóa thành thịt nát, không đến gần được.  

 

Lão tổ Nhiếp Hồn dọn sạch đằng trước nên áp lực của mấy người phía sau thu nhỏ rất nhiều.  

 

Đối  mặt với quần thể cá sấu tám chân, bộ phận công kích mạnh nhất là đầu đuôi, nói cách khác lực công kích mà Dương Bách Xuyên phải chịu không hề kém lão tổ Nhiếp Hồn.  

 

Nhưng đối với hắn thì này vẫn chưa là gì, hai tay không ngừng thi triển thần thông Thập Nhị Chí Tôn, ép cá sấu tám chân lùi về sau 2 mét.  

 

Đoàn người không ngừng chui xuống đáy sông, tốc độ không nhanh cũng không chậm.  

 

Chủ yếu quần thể cá sấu tám chân quá nhiều, muốn nhanh cũng không được.  

 

Nửa canh giờ sau, Dương Bách Xuyên cảm giác bọn họ mới lặn xuống được 200 mét, cộng thêm ban đầu bản thân bọn họ đã ở chiều sâu 500 mét, giờ thêm 200 mét nữa, vẫn chưa đủ, khoảng 300 mét nữa mới đến đáy sông. Hắn cảm nhận được tốc độ bắt đầu chậm lại, chứng tỏ cá sấu tám chân càng ngày càng nhiều.  

 

Dương Bách Xuyên biết cứ như vầy thì không được, sớm hay muộn bọn họ cũng hao hết pháp lực, rồi sẽ bị cá sấu tám chân tấn công. Ngoài Hồng Y và Hắc Giáp ra, cường độ thân thể của bọn họ đều không chịu nổi đòn tấn công liên tiếp của cá sấu tám chân.  

 

Cần phải nghĩ cách.  

 

Nhìn thấy đàn cá sấu tám chân, đột nhiên Dương Bách Xuyên nghĩ đến chim Răng Cưa.  

eyJpdiI6Ind1c0RcL1VSa0g4RWFlMElcL0o3MDBiQT09IiwidmFsdWUiOiJmU3o0eHFOYnB0VUJRVFIxb2xLTHdZYmpka0ZoeG5MME5VQVNnUWFHQVlqYVQ2eHVQYitTalYzMVM0aWxVMVFpIiwibWFjIjoiODY5NjYxYzc1ODljN2YxMzM0NGM2MWM4ZDVmZTdmMTYxYTYxZjViNTBiODI2NzZlMDQ1YjU0MWRhYzljYmY4YiJ9
eyJpdiI6IjdyRlZsemY2MlY5a2pZYldaY2VzWHc9PSIsInZhbHVlIjoiQklwV2pDQzVSaTVFV1BsNTJVTTMzXC9NcVBmZkVpSzVhUkRraWNzSkRwR2YyMHVcL0pGeTdjYkhUM3JKUU9DTDdnTWtQT2ZcL0NoelZMU2xsNTBnRjlQMVkwSG5TOGlZSzFkWXhRbDlBajQ2WTZ2NE1yZXhtVEQ5T0xZQ1k2dk5YbDBld1ViXC8zVmNtXC96K3NYQ2c0RHZ3ZVJRQ1hXaklkUEo2UU9Cd1NERnQ3VXRlZFoxZ0xNb3NsRERoZjhFY2IrRmVDb3hWTm1HNXltSkNcL1hVZWtkOXdjWnUxR3JkQU40a25WR2p1bXdVeTRuNVwvOVZrTUdpOUVWNjhLWDJSNytqWGsiLCJtYWMiOiI5NzFlMTE3ZDBiNzdlZTJiMzIzMWMzNDUxMGJjYWE1MjM3Y2Y2NmY1NDI0ZWFlNmI5YTdhZGNlMDFlZGNjZDBiIn0=

Ads
';
Advertisement