Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

 Dương Bách Xuyên biết Tuyết Hương và Cảnh Xán sẽ không nói dối, bọn họ đều nhìn thấy khí tràng cũng không quá lạ. Tuyết Hương là dị chủng Yêu tộc, Cảnh Xán cũng là người có thiên phú cực tốt.  

 

“Thiết Nhân, làm cách nào để lĩnh ngộ được khí tràng vậy?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

 

Đông Phương Thiết Nhân còn chưa kịp mở miệng thì Lạc Dương nói: “Tiểu sư thúc dùng đạo tâm để cảm nhận, sau khi cảm nhận được thì dẫn đường khí tràng vào đạo nguyên, rất đơn giản, quan trọng là có cảm nhận được hay không. Sư phụ ta cũng từng nhắc đến khí tràng, nhưng ta chưa từng cảm nhận được.”  

 

“Lạc Dương nói rất đúng, sau khi cảm nhận được thì dùng nguyên thần dẫn đường vào đạo nguyên. Khí tràng thành công thì ngày thường cần phải dưỡng khí, ban đầu cảm nhận được khí tràng thì chỉ to bằng hạt gạo, chờ khí tràng hóa hình sẽ biến thành vô số hình dạng. Mỗi người có khí tràng riêng, hóa hình cũng khác.  

 

Chờ khí tràng hóa hình thì đi tìm thuộc tính tương ứng, đến lúc đó hai bên dung hợp lại mới là khí tràng chân chính. Vừa rồi ta mạnh mẽ thúc giục khí tràng chưa hóa hình, cái giá phải trả là khí tràng sắp hóa hình lùi về sau, phải mất 180 năm mới khôi phục được.  

 

Cho nên khí tràng chưa hóa hình thì không cần sử dụng, không có lợi cho tu vi. Ba người các ngươi cũng có thể thử xem, dù sao lão độc vật đã chết, tạm thời không có nguy hiểm. Ta và Lạc Dương hộ pháp cho các ngươi, nếu các ngươi lĩnh ngộ được thì sẽ rất có ích khi tiến vào nơi nguyền rủa.”  

 

Đông Phương Thiết Nhân nghiêm túc nói.  

 

Dương Bách Xuyên: “Được, ta cũng muốn thử xem.”  

 

Sau đó hắn và Tuyết Hương Cảnh Xán khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc khí tràng.  

 

Sau khi nhập đinh, Dương Bách Xuyên thả lỏng cơ thể, phát tán ý thức nguyên thần ra ngoài. Nhưng sau khi ý thức nguyên thần của hắn ra khỏi cơ thể thì chỉ cảm nhận được trong thiên địa vô cùng trống trải, không có gì cả.  

 

Chẳng lẽ không được?  

 

Theo lời Đông Phương Thiết Nhân, hắn có thể nhìn thấy khí tràng của người khác, đáng lẽ cũng nên cảm nhận được mới đúng.  

 

Nhưng bây giờ lại chẳng thấy gì.  

 

Chắc là sai ở chỗ nào đó, Dương Bách Xuyên cũng không sốt ruột, điều hắn cần là chậm rãi lĩnh ngộ lại.  

 

Quên mất thời gian, ý thức nguyên thần của Dương Bách Xuyên lơ lửng trong thiên địa, nhưng hắn vẫn chỉ cảm nhận được xung quanh tối đen, không có gì cả.  

 

Dương Bách Xuyên lại kéo dài ý thức nguyên thần ra vô hạn.  

 

Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được một luồng sáng xuất hiện trong bóng đêm ở nơi xa.  

 

Sau đó hắn lại cảm nhận được một tấm chắn, cản hắn lại ở bên ngoài.  

 

Dương Bách Xuyên lại đâm mạnh vào, cảm giác như xuyên qua một tầng nước, tiếp đó là một cảnh tượng hoàn toàn khác.  

 

Không còn đen nhánh nữa, mà là một ngân hà lộng lẫy.  

 

Nhưng hắn cũng hơi khó hiểu.  

 

Chẳng lẽ dải ngân hà này chính là khí tràng?  

 

Hắn đã lĩnh ngộ được pháp tắc khí tràng chưa?  

 

Không đúng, đây chỉ là cảnh tượng trong ý thức, không phải khí tràng, nhưng tuyệt đối có quan hệ với khí tràng.  

 

Dương Bách Xuyên lại quan sát dải ngân hà lộng lẫy này, đúng lúc này hắn cảm nhận được một ngôi sao lóe sáng rực rỡ đang triệu hoán hắn đến.

Ngay sau đó ý thức nguyên thần của Dương Bách Xuyên thuận thế đi theo, chui vào biển sao trời lộng lẫy này.  

 

Hắn cảm nhận được rất rõ ngôi sao sáng nhất trong biển sao này đang triệu hoán hắn.  

 

Dương Bách Xuyên biết hắn thành công cảm nhận được pháp tắc khí tràng.  

 

Bước tiếp theo hắn cần phải dẫn đường ý thức nguyên thần vào trong Càn Khôn Đạo Nguyên.  

 

Này thì đơn giản, khó ở chỗ cảm nhận tìm kiếm trong thiên địa.  

 

Bây giờ vấn đề này đã được giải quyết.  

 

Ý thức nguyên thần và ngôi sao này va chạm phát nổ, trở lại trong đạo nguyên.  

 

Vèo, hắn cảm thấy như bị thứ gì đó lôi kéo, Dương Bách Xuyên chấn động, sau đó mở mắt, phát hiện vẫn đang ngồi khoanh chân tại chỗ.  

 

Tuyết Hương và Cảnh Xán đã rời đi.  

 

Lại thấy bọn họ đều đang nhìn mình như nhìn quái vật.  

 

Đặc biệt là Đông Phương Thiết Nhân, người này đang nhìn hắn với ánh mắt khó tin.  

 

Bị bọn họ nhìn chằm chằm, Dương Bách Xuyên cảm thấy hơi kỳ quái: “Mấy người nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì?”  

 

Đông Phương Thiết Nhân nuốt nước bọt: “Huynh cảm nhận được gì thế?”  

 

Dương Bách Xuyên ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời: “Một biển sao và một ngôi sao rất sáng.”  

eyJpdiI6IkpBSkl3T0hGSG1mbk96YThTNU9lRHc9PSIsInZhbHVlIjoiU3RNQStocTNDMzVlU3JDQXFxRlZJUlcrUXlyWFwvVzRpMFQzNU83VkhpRzlNajZrTVRtQ0twUjJQcVQ5cUxVdHUiLCJtYWMiOiI5Njg4OWFmM2FhZjA5M2I4ZTZkODg3NzA0M2ZmNWJlYTk3YjJlYTExYjIyNzE4MmRlZWU3MDIzNDQyYzIwMDdmIn0=
eyJpdiI6ImFtRUpuR1N6Z0lNWWhRQW80aU5FMkE9PSIsInZhbHVlIjoiSnZzS0xZQXF2dVRwS1JNNUhRRDBUNzNOTDBtVnp4eHJReG1Rck44UnhEWGpPMDhEVXNWRE9ORzByMzZzNGlWZVwvak1mTXVoY3UyeWgwa1wvaE8zNTFDOGpOVmJ6VnQyMDlRc3BNQm5XbThvZFwva3Q4QUtJMjc4VExqV3VvcGkwUWU3TjdDWldkdGI3UDFMSGlDRUUyWnJNV042cVVZT0N2MFhhb0FqcjN3NlNQRk9KYkJaWUVhZit4ZGV3STRyR3hwd0NYSmdWbytvdHB2WStHNlM5SFF4elVEbTlcL0h5aVpOaG9jWHJDYmxsS3k1cXdmcTRLQ2RGd2xjY21PcmRvRlRINzdJWVpEWHU1Nkt2VDZabjROMEVxZmJ3a3dseGFnSjV4MkVJQ2RTdmk2bFM2U3VQYVJZem5taUp2anVuZzRlbnhPaCtrZ1ZrXC9BQlJ4MmdPVjNKS2dtbERaYXpjaVUzQ05adXR2M3JubXlXRnp0NXp5RFJ1UWZNTGFZN1J5VDQrSDdDK0FNZks4RjgzV2lZMTVER2VcLzRwdEpDazVEc0dLTmxUSVdnM0NJRnZNaUlIR1RFMVZaT3JJYUExdFFocm5wUnF3NmgrcUNUWUdYajdUSXhNbXJUNXZrQTY5UHZyRnJVOGw2VWRpbm5oYUFyVlk2c1dWdlhBdXdjeHR0VnN0RzJuMEhia3BXUlhnK2VVZjdoVmZ3MnJmdytuMWhCMmZsVmdRem4yNitvPSIsIm1hYyI6IjdiYjlmN2E5M2I5Y2RmMTI3YTRmN2IwNzU5ODU3ZWIxMTcyMmM2ZmU3ZjhiMjFlMjhjZTA0NTEyYTE4ZWMzODgifQ==

“Nào có khoa trương như vậy?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt. 

Ads
';
Advertisement