Nhưng chưa bao giờ gặp, đây là lần đầu hắn nghe nói.
Hắn tin có thần thạch, bởi vì hắn nghĩ tới thần lực ngũ sắc.
Lẽ nào sâu dưới giếng sâu ba nghìn mét lại có nguồn năng lượng dồi dào như vậy?
Cám dỗ to lớn đang bày ở trước mặt.
Nhưng Dương Bách Xuyên đâu phải gà mờ.
Càng mê hoặc thì lại càng nguy hiểm.
Hiện tại hắn có thể xác định được, hai người này bị trấn áp hoặc phong ấn ở bên trong tháp không thể ra ngoài.
Bảo hắn di dời thắp?
Đâu có dễ như vậy
Hơn nữa hắn cũng đâu phải kẻ ngốc.
Nghĩ lại những gì hai người họ vừa nói, hắn nhớ tới giọng nói mang theo tiếng cười lớn của nam nhân kia, cuối cùng cũng có một tiểu tử tu thần tới!
Câu nói này khiến Dương Bách Xuyên hoảng sợ.
Bởi vì toàn bộ Tiên Giới, bao gồm cả sư phụ Vân Thiên Tà cũng không biết hắn tu luyện công pháp thần đạo.
Sau khi lão đầu rời đi, Càn Khôn Chi Linh mới nói cho hắn biết.
Cũng tức là, hiện tại chỉ có hắn mới biết bản thân tu thần đạo.
Vậy mà người kia vừa mới lên tiếng đã vạch trần hắn.
Sao không cảnh giác cho được?
Vậy thì hắn càng không dám dời tháp nhỏ.
Hoặc là nói, trước khi hiểu rõ tình hình thì có đánh chết hắn cũng không đụng tới hai cái tháp kia.
Mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng may là hai kẻ cổ quái kia bị trấn áp bên trong, không ra ngoài được. Vậy nên hắn tạm thời không có nguy hiểm.
Trong lòng cũng yên tâm hơn.
Nghĩ một lúc, hắn mới lên tiếng nói: “Muốn ta thả ra ngoài, trước tiên các người phải trả lời câu hỏi của ta cái đã.”
Dứt lời, giọng nói vừa xấu hổ vừa tức giận vang lên: “Tiểu tử, ngươi đang tìm chết đúng không?”
Nam nhân lên tiếng.
“Này, ngươi tức giận cái gì, nói cho hắn ta biết cũng không sao, hắn vào đây rồi cũng không ra ngoài được, trừ khi thả chúng ta ra ngoài, nếu không hắn cũng sẽ bị nhốt trong tháp Phong Thần này, dựa vào chút tu vi đó của hắn, cả đời này cũng đừng mơ ra được, huhuhu..sao số ta lại khổ thế này…huhu.”
Nữ nhân kia lại khóc.
Dương Bách Xuyên nghe xong thì chấn động, hắn không ra ngoài được?
Nơi này là cái gì mà tháp Phong Thần?
Trong lòng căng thẳng, hắn không quan tâm tới bọn họ nữa, lập tức nhảy vọt lên.
“Ầm ầm ~”
“A ~ Phụt ~”
Không ngờ sau khi bay được một trăm mét, hắn bị luồng sức mạnh vô hình đánh úp, giống như ngọn núi đè lên cơ thể, khiến hắn rơi thẳng xuống.
Nện xuống nền đất, Dương Bách Xuyên hét thảm một tiếng rồi phun ra máu.
Một lúc sau, toàn thân như tê dại, không thể cử động.
Là lực lượng gì đã đánh trúng, Dương Bách Xuyên không hề cảm nhận được, nhưng hắn biết nếu bị đánh thêm lần nữa thì chắc chắn sẽ chết.
Nằm trên đất kêu rên, bên tai vang lên tiếng chế giễu: “Hahaha, tiểu tử ngươi đừng có tìm chết nữa, nơi này là trận pháp Thần Văn, nếu không phải do năm tháng xói mòn thì sức mạnh thần văn tản ra cũng đủ nghiền ngươi thành tro bụi, thời kỳ lực lượng của thần trận mạnh nhất, ngay cả thần cũng có thể chém thành tro tàn, một tiểu tử như ngươi, haha, sau khi vào đây thì đừng phản kháng, muốn ra chỉ có một con đường, đó chính là giúp chúng ta ra ngoài, tới khi đó ngươi mới có thể ra.
Nói thật cho ngươi cũng chẳng sao, chúng ta chính là Thần Ma hồng hoang, Thánh Kiếm giả, ta là Phong Thánh, phu nhân của ta là Vân Thánh, Phong Vân kiếm đạo thánh nhân, chúng ta tu kiếm đạo, nhưng bởi vì giết nhầm người nên bị hủy diệt thần thể, thần hồn bị phong ấn rồi trấn áp ở nơi này, chịu đựng trận pháp thần văn dày vò, thời gian cũng đã trôi qua trăm vạn năm rồi…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất