Nghĩ đến Cảnh Xán, Dương Bách Xuyên vội nói với Lạc Dương và Tuyết Hương: “Hai người các ngươi đi về trước đi, rồi đón Cảnh Xán và Tiểu Lục Tử đến đây.”
“Được.”
Hai người đứng dậy rời đi.
Đông Phương Hạo Thiên nói với Đông Phương Thiết Nhân: “Thiết Nhân, ngươi cũng đi đi, đón người đến rồi sắp xếp chỗ ở, ta muốn trò chuyện với Tiểu Xuyên Tử.”
“Vâng, gia gia. Xuyên Tử, ngươi ngồi đi, ta đi trước.”
“Làm phiền…”
Chờ ba người rời đi, Đông Phương Hạo Thiên nói: “Tiểu Xuyên Tử, chắc ngươi cũng không rõ thân phận của đại ca Lục Nhĩ của ngươi đúng không?”
“Ta chỉ biết hắn tên là Lục Nhĩ Mi Hầu, còn lại không biết gì cả, lần này còn phải cảm ơn tiền bối đã cứu giúp.” Dương Bách Xuyên nói.
“Ngươi cứ gọi ta là gia gia như Thiết Nhân là được, sau này không cần khách sáo như vậy, cứ coi Đông Phương gia thành nhà của mình. Nói đến việc cứu giúp, thật ra dù ta không đến thì Lục Nhĩ cũng có thể đối phó.”
“Ở trước mặt ngươi, lão phu cũng không làm ra vẻ. Ta biết ngươi thắc mắc tại sao chúng ta lại giúp ngươi, nói thật với ngươi, lão phu đến đây có phần do Thiết Nhân, nó nói muốn làm bạn với ngươi, ngươi rất hợp tính nó.
Thứ hai, ta cảm nhận được hơi thở Hồng Hoang từ người của nữ tử đồ đen ngày đó, không thể đoán được đó là ai nên lão phu giúp ngươi cũng là một cách để kết giao. Tuy ta là người tu đạo nhưng có lúc vẫn không tránh được tục, đặc biệt ở là nơi như Tiên Vực Hỗn Loạn càng cần phải có minh hữu hoặc bằng hữu, có khi ngày nào đó có thể cứu mạng ngươi.
Nói đến cùng ta coi trọng nữ tử đồ đen sau lưng ngươi. Hôm nay nhìn thấy ngươi ta càng thêm khẳng định quyết định của mình, ngươi cũng không đơn giản, bên cạnh còn có sinh linh dị chủng vượt qua ngũ hành như Lục Nhĩ Mi Hầu.
Lục Nhĩ Mi Hầu là một trong Hỗn Thế Tứ Hầu, tuy cảnh giới không bằng Tây Môn Trường Giác Tiên Đế, nhưng nếu đánh lên thì ngươi chết lại là Tây Môn Trường Giác. Tuy ở Tiên giới không nhiều Yêu tộc dị chủng vượt qua ngũ hành, nhưng cũng không ít, bọn họ là cường giả chân chính của Yêu tộc, không chọc được, ngay cả ba Thiên Tôn của Tiên giới cũng không dám chọc vào.”
Nghe xong Dương Bách Xuyên cảm thấy an tâm hơn nhiều. Theo như lời của Đông Phương Hạo Thiên thì lão nể mặt mũi của Hắc Liên.
Dương Bách Xuyên không rõ Hắc Liên có thân phận thế nào, nhưng chắc chắn cáo già tu luyện không biết bao năm như Đông Phương Hạo Thiên có thể nhìn ra một chút, cho nên cũng hiểu được vì sao lão lại giúp mình.
Giờ lại có thêm Lục Nhĩ thì hành động của Đông Phương Hạo Thiên càng thêm rõ.
Dương Bách Xuyên cười tỏ vẻ đã hiểu, lấy ra mảnh lá cây Phù Tang mà Lục Nhĩ tặng: “Đông Phương gia gia, ngài có biết tác dụng của lá cây Phù Tang này là gì không? Hắn còn nói đến nơi Nguyền Rủa gì đó thì có thể sử dụng, nơi Nguyền Rủa là nơi nào, xin hãy giải thích giúp ta với.”
Đông Phương Hạo Thiên gật đầu: “Phù Tang không phải lá cây tầm thường. Nghe đồn trong thánh địa Yêu tộc thời Hồng Hoang có một đại thụ che trời tên là Phù Tang, ra đời từ thở khai thiên, nối thẳng lên Thiên giới rồi xuống Cửu U. Lá cây hấp thu linh khí thiên địa, chịu sự chiếu sáng của Nhật Nguyệt Tinh Thần rồi sinh ra khắc văn của Nhật Nguyệt Tinh Thần. Mỗi một cái đều chứa đại đạo, tìm hiểu để tu luyện xuất thần thông…
Đương nhiên việc có thể tu luyện xuất thần thông hay không thì không biết. Nhưng lá Phù Tang lại là vật tượng trưng cho thân phận của quý tộc Yêu tộc cao cấp. Ở thời đại Hồng Hoang, chỉ có Yêu tộc huyết mạch cao cấp mới có thể khảm lá Phù Tang lên quần áo…
Cho nên có lời đồn, Nhân tộc cầm lá Phù Tang bước vào Yêu tộc sẽ không bị Yêu tộc làm khó, ngược lại còn được Yêu tộc giúp đỡ. Ở Yêu tộc, lá Phù Tang cũng không nhiều, ta không ngờ Lục Nhĩ lại có tận 2 mảnh, Thiết Nhân coi như dính ân của ngươi, đạt được 1 mảnh. Có thể thấy được địa vị của Lục Nhĩ trong Yêu tộc rất cao.”
Dương Bách Xuyên gật đầu, không ngờ Lục Nhĩ và lá Phù Tang còn có câu chuyện thế này, sau đó lại hỏi tiếp: “Vậy nơi Nguyền Rủa thì sao?”
Đông Phương Hạo Thiên đặt ly trà xuống: “Vùng đất Nguyền Rủa là nơi thần bí nhất Tiên Vực Hỗn Loạn, cũng là nơi nguy hiểm nhất, nhưng đồng thời cũng là nơi mà các tu sĩ muốn đi nhất.”
Dương Bách Xuyên nghe thấy vậy thì trong lòng vô cùng tò mò nên không ngắt lời Đông Phương Hạo Thiên, chờ lão nói tiếp.
Đông Phương Hạo Thiên nói: “Nghe đồn vùng đất Nguyền Rủa là di tích cổ xưa của Thiên giới, bên trong có khí vận cơ duyên. Sau Tiên Quân, muốn đột phá cảnh giới còn khó hơn lên trời, bởi vì ba Thiên Tôn Tiên giới đã chặn lại đường lên trời, dẫn đến Thiên Đạo của Tiên giới không được đầy đủ, rất khó tiến bộ…”
“Chờ đã, ta nghe không hiểu, đường lên trời? Bị ba Thiên Tôn cầm giữ? Chuyện này liên quan gì đến tu luyện?” Dương Bách Xuyên càng nghe càng không hiểu nên ngắt lời Đông Phương Hạo Thiên.
Đông Phương Hạo Thiên: “Do ta hồ đồ, có vài chuyện của Tiên giới mà hậu bối các ngươi không biết, được rồi, chúng ta bắt đầu nói từ chỗ này.”
“Được.” Dương Bách Xuyên biết Đông Phương Hạo Thiên sẽ không tự dưng nói mấy chuyện này cho hắn, chắc chắn có nguyên nhân, hơn nữa hắn cũng muốn nghe muốn biết.
Bây giờ đã đến Tiên giới, biết càng nhiều thứ thì càng có lợi cho hắn.
Hắn cũng đã đắc tội các thế lực lớn bé xa gần, xa là Vu Tôn, một trong ba Thiên Tôn, gần là gia tộc Tây Môn.
Bây giờ có Đông Phương Hạo Thiên che chở nên Tây Môn Trường Giác cũng không dám làm gì, ít nhất mặt ngoài là không dám.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất