Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 Hơn nữa, Đông Phương Thiết Nhân vừa ra tay đã là một dị quả trường linh, Dương Bách Xuyên thật sự rất muốn.  

 

 

Nhưng cũng đâu thể lấy không được, hắn không tin còn có loại chuyện tốt như bánh từ trên trời rơi xuống.  

 

Đối phương ra tay hào phóng, lúc này trong tay hắn đã cầm được dị quả của người ta, đương nhiên thái độ với Đông Phương Thiết Nhân cũng phải thay đổi, không thể mất đi lễ độ.  

 

Bảo Cảnh Xán dâng trà nhưng lại quên mất nơi này là Tiên Giới, cũng không có ai đến từ Trái Đất.  

 

Bỗng nhiên, Dương Bách Xuyên nghĩ tới một nhân vật có thể dâng trà rót nước.  

 

Đương nhiên không có nha hoàn, nhưng Quỷ Tiên thì có hơn một nghìn.  

 

Bên trong bình Càn Khôn có hơn một nghìn Quỷ Tiên là thuộc hạ của Mông Điềm, bọn họ đều là người Trái Đất, tìm một người pha trà rót nước cũng không khó.  

 

Chỉ với một ý niệm, rất nhanh Dương Bách Xuyên đã tiến vào trong bình Càn Khôn, giữa hơn một nghìn quỷ tiên hắn tìm được một người biết pha trà.  

 

Hắn vung tay lên, một bộ trà đã xuất hiện.  

 

“Tiểu Lục Tử, dâng trà ~”  

 

Quỷ tiên biết pha trà này tên là Triệu Tiểu Lục, Dương Bách Xuyên thuận miệng gọi hắn là Tiểu Lục Tử.  

 

Năm đó khi hắn rời khỏi Trái Đất đã mua không ít dụng cụ pha trà, lá trà…Tất cả đều để trong không gian Càn Khôn, vẫn chưa từng sử dụng.  

 

Hôm nay đúng dịp cần dùng tới.  

 

Đương nhiên suy nghĩ thật sự trong lòng hắn là, không thể để Đông Phương Thiết Nhân xem thường được.  

 

Đông Phương Thiết Nhân xuất thân từ gia tộc lớn, Dương Bách Xuyên hắn cũng không thua kém gì, nhưng…Được rồi, hắn phi thăng từ một tiểu thế giới, cũng không phải đại gia tộc gì.  

 

Nhưng Tiên Giới không có trà đạo, hoặc nói đúng hơn là ở Tiên Vực Hỗn Loạn không có, với hắn mà nói thì đây là công cụ để làm màu trước mặt Đông Phương Thiết Nhân.  

 

Bộ dụng cụ, lá trà và Quỷ Tiên pha trà chuyên nghiệp đều là những điều mới lạ mà Đông Phương Thiết Nhân chưa từng được thấy.  

 

Những thứ chưa từng thấy thì sẽ tò mò và kính sợ.  

 

Hắn chỉ không muốn bị Đông Phương Thiết Nhân xem thường mà thôi.  

 

Từ khí thế và độ hào phóng, Dương Bách Xuyên biết Đông Phương Thiết Nhân lấy ra dị quả trường linh đã chiếm thế thượng phong, hơn nữa hắn quả thật cũng động tâm với quả trường linh, nếu như hai người đang ngầm đấu đá nhau thì hắn coi như đã thua cuộc.  

 

Tiếp theo là hòa nhau một ván.  

 

Vốn dĩ hắn chỉ thuận miệng bảo Cảnh Xán dâng trà, đây chỉ là hành động theo thói quen mà thôi, ai ngờ nàng lại bối rối, lúc này Dương Bách Xuyên mới phản ứng  lại, một vài nơi ở Tiên Giới không có thứ văn hóa gọi là trà.  

 

Vừa lúc lấy trà đạo Cửu Châu ra để hoàn nhau một ván.  

 

Bàn trà màu vàng hoa lệ dài chừng ba mét, ghế bành nguyên bộ, ghế mũ quan, khay trà gỗ mun Hoàng Hoa Lê đơn giản, dụng cụ gắp trà, nước trà vàng óng, nhìn đã thấy thích, nguyên bộ ấm trà tử sa của bậc thầy đại sư, có sẵn để dùng.  

 

Quỷ tiên tên là Tiểu Lục Tử cũng không hề luống cuống, hắn chắp tay rồi bắt đầu nấu nước chuẩn bị pha trà.  

 

Nước dùng để đun chính là nước trong hồ Long Ngư ở không gian Càn Khôn, tràn đầy linh khí. Dương Bách Xuyên tiện tay lấy ra một cái lọ, bản thân hắn cũng không biết đây là loại trà gì, nhưng sau khi Tiểu Lục Tử mở ra, hắn mới phát hiện đây là trà Thái Bình Hầu Khôi, một trong mười loại trà nổi tiếng nhất của tỉnh An Huy.  

 

Nhìn thấy lá trà này, Dương Bách Xuyên thấy ấm tử sa của mình không thích hợp, hắn lại tìm được một bộ trà bằng thủy tinh khác.  

 

Thái Bình Hầu Khôi là trà xanh, hơn nữa loại trà thượng hạng này là những lá riêng lẻ, mỗi lá dài bằng đầu ngón tay, lúc pha thì cầ phải hướng cái cuống xuống dưới, từng lá từng lá một dựng thẳng đứng…  

 

Dương Bách Xuyên không biết Tiểu Lục Tử có làm được những bước này hay không?  

 

Giờ hắn mới nhớ tới, sợ là Tiểu Lục Tử cũng không biết!  

 

Bởi vì Tiểu Lục Tử là người Cửu Châu của triều nhà Tần cổ xưa, cách pha trà của thời đại kia không giống với thời đại của hắn, bên trong có bơ thậm chí là các loại gia vị.  

 

Quả nhiên, sau khi Tiểu Lục Tử đun nước xong, nhìn qua lá trà rồi bối rối hỏi Dương Bách Xuyên: “Chủ nhân, không có gia vị sao?”  

 

Dương Bách Xuyên đen mặt, hắn xua tay nói: “Ngươi phụ trách nấu nước đi ~”  

 

Hắn chuẩn bị đích thân làm, nếu không thì Tiểu Lục Tử sẽ không chơi được trà nghệ hiện đại.  

 

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên ngồi ở ghế chủ vị, ra hiệu cho Đông Phương Thiết Nhân ngồi đối diện bàn trà: “Đông Phương đạo hữu, mời ngồi.”  

 

Đương nhiên vẫn không quên gọi Lạc Dương, Tuyết Hương và Cảnh Xán cùng ngồi.  

eyJpdiI6IjVvYTdmejNuVTZEOXNHazEwbnFrM3c9PSIsInZhbHVlIjoiM2xsMWJVWjRWblZJQzJPNjJwek9keFBMNnJIOTNMVUN6eE5tU0k3THJcL3NwZlFGU2tpRU9EcjdNV2Y5VDM0OVwvIiwibWFjIjoiZjAyM2NlZDNiY2EzMmVlY2VlNzc1ZWY2MDhjMGE5ZWMxMDI4ZTk1M2NhNzllZTc3NDFkNjI3N2VjMjc5ZTE2NSJ9
eyJpdiI6IkNTSXRrM0dTaTNpZ1RWeUdMV3BSa2c9PSIsInZhbHVlIjoiRzg3SU1Mc1BKMEw2ZDJUZDBTTXhUR3RZZml4Z1UwSTRpNVBDMVwvXC9GSEdwUHMzZWI3aHhoQ0RMb1ZwRWptbVdCUDR1QUI5ZkpGSmROVllTOTZheDZoSUhGRnBEUzYrUHRqZEl0dTFWVWlkeExiWUlzenNWb05Gaks2WmVXekVVU01JNTNDZVNhMGViblhkRU1ZZTgyMUtwSk8zeE0xVWJYOFlkanhEUklDZmlSaGdGcFwvNnBVOHV2NFYrbkFjMDFvSmpkNnI5cHJUYWNtSTlJbmdwa0dPOU9tV3pta2dKbWFmc1wvZmJuRmhucmhmMTZzeldHS0R1MGFtd29cL2pBbEtpbDIyT0NXN3pNT0FWblRpZlJYNjY2TGw4NURwTXArYktRYVwvWDRteDhcL3FvbXBFZDFDNGlhaHROMHpxRmdZNDlET3p4SlZ3RGlYZFNKcEpNQUplVlhuVWZiSkh3WDlXUDQ2WlBuVGdmWkFXbVdiSXhIYkZCZzBJa2c0MFUybXFEYURLM1FmajRMcmpHQjhwdzlcL3NOeXZzNmphSU5VVEIzTDdhUEhhZHlDRE1FaGRTXC9MKzUwZUd2MVdyT0ZGYmxmdVc2SmM4UXI2cGdnK0Z6aU5sWHUrQjBcL1dcL2tEZ2xaQkJvcjFEY2ZldGlBY1Zvc0pBOEh3XC9YdTkzanFXOXBHU21CNHFKU1AyQkwwdjgyMndHR2VWeWxHeWU3ZmZEZmNxMFFPN0R4Rzk0azc0UDY0Qk1lK2F5bGczZXdjM3VUVlQyXC9GYnFQOGdlS1N3VmtoaWJVYmlLdWc9PSIsIm1hYyI6IjJiMmU5NmFiOGUwZmJjOTJkMmNjNzAyODdkMGViYmMyNjRjMTdiY2UxNGVmYzI5OGE1OGQyZmZkMTlmYmZkM2YifQ==

Ads
';
Advertisement