Bấy giờ, hắn chợt hiểu ra…
Mục đích của thanh kiếm thứ năm là đuổi giết Vu Nhất Phổ đang chạy trốn.
“Về lại chốn cũ.” Hắc Liên nhẹ giọng.
Năm thanh kiếm Đồ Long giống nhau như đúc tức khắc hợp thành một thể.
“Ngươi… Ngươi là ai?” Lúc này, Trịnh Đại Sơn trợn trừng mắt, khó nhọc hỏi. Nhưng Hắc Liên lại không thèm để ý đến ông ta.
“Hắn…” Dương Bách Xuyên cũng chấn động không nói nên lời, rốt cuộc Hắc Liên mạnh tới cỡ nào vậy?
Hiện tại Trịnh Đại Sơn xem như xong đời, bởi hắn đã thấy trên ngực Trịnh Đại Sơn xuất hiện một lỗ thủng, máu tuôn như suối.
“Xong, kẻ địch đã chết, tên chạy thoát kia cũng không phải ngoại lệ, ta có thể yên tâm rời đi rồi.” Đây là những lời Hắc Liên nói với Dương Bách Xuyên sau khi xoay người lại.
Nhưng những lời này lại khiến tất cả mọi người sợ ngây người, bốn phía lập tức vắng lặng như tờ.
“Khụ… A!” Đúng vào lúc này, Tiên Vương Trịnh Đại Sơn chợt phun ra một ngụm máu, để lại một tiếng hét đầy thảm thiết trước khi thân xác nổ tung, hóa thành một màn mưa máu.
Đến đây, Tiên Vương Trịnh Đại Sơn và Vu Nhất Phổ đều đã chết. Chỉ là Dương Bách Xuyên vẫn chưa dám tin, tâm trí hãy còn chìm trong một chiêu ngự kiếm nhẹ tựa lông hồng của Hắc Liên ban nãy.
Hắn nghĩ hoài vẫn không nhớ nổi từ khi nào nàng ấy lại mạnh tới vậy? Sau đó còn chưa hoàn hồn thì đã nghe thêm một tin trời giáng - nàng ấy muốn rời đi?
Một lúc sau Dương Bách Xuyên mới lấy lại phản ứng: “Ngươi… Ngươi phải rời khỏi?”
Hắc Liên: “Ta phải rời khỏi… Lần trước ta may mắn hấp thu lực lượng căn nguyên Kỳ Lân trong cơ thể của ngươi, khôi phục rất nhiều thứ.
Sau khi đi vào nơi này ta cảm nhận được hơi thở Hồng Hoang, cảm nhận được sự triệu hoán của vận mệnh, ta cảm thấy ta nên đi đến đó, ngươi cũng biết ta ra đời ở Hồng Hoang, là Đệ nhất Hắc Liên của Hồng Hoang.
Tuy ta là hạt sen biết bàn nhưng cũng lấy lại một ít truyền thừa, mấy năm gần đây nhờ có ngươi, ta được lực lượng nguyên thần của ngươi tẩm bổ nên mới dần sống lại.
Sau khi hấp thu lực lượng căn nguyên Kỳ Lân, ta đã biết con đường sau này phải đi của mình. Lần này ta sẽ đi đến nơi Hồng Hoang triệu hoán, có lẽ sẽ có cơ duyên của ta, cho nên ta phải rời khỏi, không chỉ vì bản thân mà còn vì ngươi.”
Dương Bách Xuyên nghe Hắc Liên nói phải rời khỏi, trong lòng rất khó chịu, nghe Hắc Liên nói rời khỏi có liên quan đến mình, vội nói: “Có phải ta làm sai chỗ nào hay không, ngươi có thể nói ra, đừng rời khỏi ta.”
Hắc Liên: “Ngươi không làm sai gì cả, chỉ là ở gần ngươi càng lâu, chịu sự tẩm bổ của lực lượng nguyên thần của ngươi, sẽ càng ảnh hưởng đến con đường tu hành của ngươi.
Tu luyện lên cao, thân thể, nguyên thần, pháp lực, công pháp đều là một, không thể bị quấy nhiễu bởi bất cứ lý do gì, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cả quá trình tu luyện của ngươi.
Thật ra thiên phú tu luyện của ngươi hoàn toàn có thể sánh ngang với thiên tài ở thời đại viễn cổ Hồng Hoang. Trước kia ta không biết chuyện này, nhưng giờ đã biết, ta không thể ảnh hưởng đến ngươi.
Sau khi ta rời khỏi, nguyên thần của ngươi sẽ không bị ảnh hưởng, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhanh.
Ngoài ra còn có ngự kiếm chi đạo mà ta truyền thừa cho ngươi, phải tìm hiểu kỹ càng.
Xuyên Tử, ngày nào đó chúng ta có duyên gặp lại, ta khôi phục rất nhiều ký ức, muốn đi xác minh, cùng muốn đi cầu đạo của mình, ngươi phải tự giải quyết cho tốt. Thanh kiếm này là kiếm tốt, ngươi tìm một vỏ kiếm cho nó, chắc chắn nó có thể giúp được ngươi.”
Nói xong, Hắc Liên giơ tay đặt lên giữa trán của Dương Bách Xuyên, trên trán hắn xuất hiện ấn ký đài sen đen.
Dương Bách Xuyên không tránh né, đầu óc ầm ầm, nhưng không hề cảm thấy không khỏe.
“Đây là ấn ký của ta, xem như là quà ta tặng cho ngươi đi. Ngươi có thể đi khám phá Tiên Thành Hỗn Loạn, hy vọng có thể giúp được ngươi…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất