Cứ cách vài ngày, tiền thu nhập vào thẻ của anh lại tăng lên mấy trăm ngàn, Liễu Sơn Hải dùng phương thức bán hạ giá để tiêu thụ đan Trú Nhan, có đôi khi một phần sẽ thu được gần trăm vạn lợi nhuận, hiện giờ trong thẻ của anh đã có hơn ba trăm vạn.
Bằng lái xe cũng đã lấy trong tay, từ đầu đến cuối anh cũng chỉ mất không đến nửa tháng, nhanh như chớp đã thi đậu và lấy được bằng lái xe, tất cả đều nhờ sau khi anh tu luyện nên tinh thần và cơ thể cũng nhạy bén hơn về mọi mặt.
Trong thời gian này, Lưu Tích Kỳ đã thuê một tầng văn phòng hơn năm trăm mét vuông ở trung tâm Cố Đô, đăng ký công ty, tên công ty là Công ty dưỡng sinh Vân Kỳ, chuyên phát triển các loại sản phẩm thuốc Đông y dưỡng sinh có lợi cho sức khỏe con người.
Do Lưu Tích Kỳ toàn quyền phụ trách và nhậm chức tổng giám đốc, Dương Bách Xuyên vốn không muốn tham gia, nhưng Lưu Tích Kỳ nhất quyết cho anh danh hiệu chủ tịch.
Tên của công ty cũng là tên của hai người.
Điều đáng nói là, Liễu Linh Linh và Tiền Tiểu Bối, Lâm Hoan, nhóc Đông, bốn người đều góp vốn, Liễu Linh Linh bỏ thẳng ra năm trăm vạn, Tiền Tiểu Bối ba trăm vạn, Lâm Hoan dùng tiền tiết kiệm của mình mười vạn đồng, nhóc Đông góp vốn là năm trăm vạn.
Dương Bách Xuyên biết trong mấy người này, ngoại trừ Lâm Hoan ra thì mấy người khác mỗi người đều bỏ ra mấy trăm vạn, nhất định là đằng sau đã chiếm được sự ủng hộ của gia tộc, đan Trú Nhan xuất hiện, người có tâm đương nhiên nghe được là xuất phát từ tay anh, cho nên mấy người Tiền Tiểu Bối và nhóc Đông có thể bỏ ra mấy trăm vạn, Dương Bách Xuyên cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Đối với sự hợp tác của nhà họ Liễu và anh về đan Trú Nhan, nhà Tiền và nhà họ Như cũng ghen tỵ, bọn họ đương nhiên đều tán thành tham gia vào công ty mới này.
Thậm chí hai nhà đều có người đi kết giao với Dương Bách Xuyên, cũng muốn giống như nhà họ Liễu cùng Dương Bách Xuyên hợp tác phân chia lợi nhuận, nhưng lại bị Dương Bách Xuyên từ chối, tiếp theo tất cả sản phẩm anh sẽ giao cho Lưu Tích Kỳ dùng làm công ty mới, anh nói muốn xây dựng đế quốc thương mại cũng không phải để đùa giỡn.
Là một người tu chân, Dương Bách Xuyên tự tin ngày sau sẽ tạo ra một đế quốc thương mại.
Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ sẽ là những nhà cổ đông lớn nhất tham gia vào thị trường tân tiến.
Tổng vốn đã có hơn một ngàn ba trăm vạn, Dương Bách Xuyên cảm thấy đủ rồi, hắn trú Nhan Đan còn đang cuồn cuộn không ngừng kiếm tiền.
Mấy người Liễu Linh Linh đều trở thành cổ đông của công ty Vân Kỳ này.
Đối với sản phẩm đầu tiên của công ty mới, Dương Bách Xuyên chuẩn bị phát triển thuốc chăm sóc sức khỏe nam giới, sau khi tìm kiếm một chút truyền thừa trong đầu, tìm được một loại đan dược thích hợp chăm sóc sức khỏe “Cố Nguyên Đan”, đúng như tên gọi của nó là Cố Bổn Bồi Nguyên.
Trên Trái Đất cũng có thể tìm đủ loại dược liệu để luyện chế “Đan Cố Nguyên”, công dụng tự nhiên là không có vấn đề, bồi bổ khí huyết,... có thể nâng cao năng lực về phương diện kia của nam giới.
Cho nên rất thích hợp, quan trọng nhất là hoàn toàn có thể luyện chế đan Cố Nguyên thành rượu thuốc, không cần trải qua quá trình dùng chân khí để chế biến, chỉ cần nắm vững số lượng của các thành phần trong đơn thuốc là có thể sản xuất ra.
Mua một bộ thiết bị chế biến dược phẩm và chờ đợi, hoàn toàn có thể sản xuất được.
Sau đó giao pương thuốc của đan Cố Nguyên cho Lưu Tích Kỳ, anh không để ý tới nữa.
Sắp tốt nghiệp rồi, anh nên tập trung tinh thần vào việc học tập và tu luyện, còn phải tìm một công việc đàng hoàng cho bà nội thấy, xem như hoàn thành một tâm nguyện của bà cụ.
Thời gian thấm thoát đã đến ngày 9, hôm nay Dương Bách Xuyên làm một quyết định, mua một chiếc xe!
Bởi vì ngày mai là ngày thứ mười, anh nói sẽ đi tham dự đám cưới của bạn gái cũ, lấy lại tôn nghiêm khi bị cô ta coi thường và sỉ nhục ngày hôm đó.
Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa lại nhận được điện thoại của Liễu Linh Linh.
Điện thoại kết nối Liễu Linh Linh nói thẳng: “Này ~ Nhà hàng Tư Gia, Dương Bách Xuyên mau đến đây, bà đây chờ cậu ăn cơm!”
“Tôi muốn ra ngoài...” Còn chưa nói xong điện thoại đã bị cúp máy, Dương Bách Xuyên âm thầm cười khổ, mỗi lần yêu tinh thần kinh này gọi điện thoại luôn như vậy, không cho người ta cơ hội nói chuyện.
Sau khi ra khỏi cửa tiểu khu, anh chờ xe nửa tiếng cũng không bắt được, trong lòng âm thầm nói: “Xem ra là phải mua xe rồi, cuối tuần chờ xe cũng không dễ dàng.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất