Siêu Thần Yêu Nghiệt (full) - Vân Phi Dương (tác giả: Hoa Tiên Tửu)

Hắn rời khỏi đình viện, nói thầm:  

 

 

- Chín phong so tài còn đến ba năm, hẳn sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian.  

 

Đêm khuya.  

 

Vân Phi Dương một người lặng lẽ chạy ra ngoài.  

 

Hắn dọc theo đường núi lén lút leo lên Tử Tiêu phong, đứng ngoài sân nhỏ nhìn vào gian phong có ánh nến trước mặt.  

 

- Hẳn là chỗ này.  

 

Hắn thi triển Linh Niệm chuyển hóa làm Nguyên Niệm bao phủ gian phòng trong nội viện.  

 

Trong phòng để rất nhiều dược tài, một nữ nhân xinh đẹp đang cúi đầu nghiên cứu cái gì đó.  

 

Hiển nhiên.  

 

Nàng là Lăng Sa La.  

 

"Hô!"  

 

Thuốc bột trên mặt bàn bắt đầu dung hợp lại cùng nhau, tản mát ra khói xanh nhàn nhạt, nàng nhíu mày lẩm bẩm:  

 

- Lại thất bại.  

 

Đi vào Tiểu Thần Giới năm năm, nữ nhân này một bên tu luyện, một bên nghiên cứu độc dược, chưa từng dừng lại.  

 

- Khẳng định có chỗ sai lầm.  

 

Lăng Sa La xoay người, đi đến giá thuốc lấy tài liệu tài liệu chuẩn bị tiếp tục luyện chế.  

 

Đột nhiên.  

 

Một đôi tay từ phía sau đưa qua cuốn lấy eo nhỏ của nàng, thân thể Lăng Sa La đột nhiên cứng ngắc, cắn môi mỏng, hai hàng thanh lệ chảy xuống.  

 

Nàng không quay người, cũng không có phóng thích Nguyên Niệm dò xét, lại biết, có thể làm ra cử động vô sỉ như thế, chỉ có tên kia.  

 

Dù sao.  

 

Một màn này quá quen thuộc.  

 

- Làm sao lại khóc?  

 

Vân Phi Dương theo sát đi tới, dán đầu lên vai nàng, có chút đau lòng hỏi.  

 

- Không có…không có!  

 

Lăng Sa La vội vàng lau nước mắt, miễn cưỡng cười nói.  

 

Vân Phi Dương xoay người nàng lại, cười nói:  

 

- Đến đây, để ta xem một chút, năm năm không gặp, có xinh đẹp hơn hay không?  

 

Lăng Sa La nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhất thời đỏ lên.  

 

Sau khi từ Nam Cương trở về, quan hệ giữa nàng và Vân Phi Dương đã không cần nói cũng biết, thiếu khuyết chỉ có cái kia.  

 

**Mà cái kia là cái gì thì dịch giả trong sáng như ta không biết, mọi người tự nghĩ nhé… ^^!  

 

- Đúng rồi!  

 

Lăng Sa La hỏi:  

 

- Vu tộc tộc nhân ta vẫn tốt chứ?!  

 

Vân Phi Dương buông nàng ra, ngồi trên ghế, thở dài:  

 

- Quả nhiên, trong lòng nàng, tộc nhân quan trọng hơn.  

 

- Không có không có!  

 

Lăng Sa La lắp bắp nói:  

 

- Những năm nay, ta đều nhớ đến huynh.  

 

- Thật sao?  

 

Vân Phi Dương theo sát đi tới, cười nói:  

 

- Nhớ như thế nào? Nói nghe một chút.  

 

Nhìn hắn cười hèn, Lăng Sa La nói:  

 

- Huynh…huynh lại khi dễ người ta!  

 

"Ha ha ha."  

 

Vân Phi Dương kéo nàng vào lòng, cười nói:  

 

- Cũng không biết làm sao, mỗi lần nhìn thấy muội thì muốn trêu đùa một chút.  

 

Lăng Sa La nghe vậy, xém chút há miệng cắn hắn một cái.  

 

Bỗng nhiên, Vân Phi Dương chân thành nói:  

 

- Yên tâm đi, tộc nhân và nhị bà bà đều rất tốt.  

eyJpdiI6InpyOVY1YmlCRGJaWEgwVXN4XC94QXFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkQxM1wvOWE0TjBHbEtObzdjM2ExZW1IQmJcL3pYd0pKTko4b21zS0hpempIOHBnTlVaOG9YOG9MSUtQZlhpd09FbCIsIm1hYyI6IjgzYmMxOWU4Y2IwZWFlMjRhNjYyMzIxNmVmMDViYWRlODRlZjY1MTEwZmU4ZGU2ODJjYjc5MGE5Y2ZlNDNiNDkifQ==
eyJpdiI6InNDOUZRTFZOWFcwdmpXcHBnMm81Q0E9PSIsInZhbHVlIjoiNFwvcDZ4OG5NUFVKeWZHNXhhb3lxOU52WUo0V0hheGlBN1wvUlNLRm9BUnZRekI1TWRhbmdEUlwvM3NkVEVCUzh3K3FzcmRZcHUyOGRPZGtwRFhNOTllVUZZWFNWeTVWU1VMUlwvUU9lWld1SFpYYnFTVWFiYkRITnFXMWdWbWxrR1NcLyIsIm1hYyI6IjM1YzE0MDI0YWIzZTA1OWNhMzM4ZGZhYjNjZDE0MjhjOWM4NzE4OTA5MTJlNWZkMzU3ZTRhMzlmNmM4NjY4MjQifQ==

Ads
';
Advertisement