Đồng thời không còn dám bất kỳ ý nghĩ xấu nào đối với các nàng nữa. Dù sao, không hy vọng bị Vân Phi Dương chặn dưới núi ngược một hồi a.
Hai sự kiện.
Vân Phi Dương uy lập rất tốt, chí ít thì đã giúp Lâm Chỉ Khê và Lương Âm giải quyết mấy con ruồi.
Bất quá.
Ngày kế tiếp, trong hội nghị Linh Tiêu Phái theo lệ thường, xuất hiện một màn không hài hòa.
Thủ tọa Trưởng lão Bích Tiêu phong, Thanh Tiêu phong liên hợp ra mặt, hướng về Chưởng môn vừa xuất quan, lên án Vân Phi Dương!
Linh Tiêu Phái Chưởng môn, tên Bạch Thọ Di, là một lão giả tóc trắng tuổi chừng lục tuần, hắn ngồi ở vị trí đầu, đạo bào xanh tại thân, rất có vài phần tiên nhân.
Thực lực người này đạt tới Hóa Thần đại viên mãn, trừ nhóm Thái Trưởng Lão ẩn thế, tuyệt đối là tồn tại mạnh nhất Linh Tiêu Phái.
- Vân Phi Dương?
Bạch Thọ Di cười nói:
- Không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ta bế quan, Linh Tiêu Phái chúng ta xuất hiện một đệ tử thú vị như thế.
Thú vị?
Tất cả Trưởng lão sụp đổ.
Chưởng môn của ta ơi, ngươi không thấy tiểu tử Phàm Giới kia có bao nhiêu cuồng đâu, ngắn ngủi hai ngày đã khiến rất nhiều đệ tử bất mãn!
Nếu như không hảo hảo quản giáo, chỉ sợ không được mấy tháng, Linh Tiêu Phái sẽ bị hắn làm gà chó không yên!
Thủ tọa trưởng lão Thanh Tiêu phong, lên tiếng:
- Chưởng môn, kẻ này không quy củ, tự tiện tiến về ta phong, thương tổn đệ tử ta, nhất định phải nghiêm trị!
- Thanh Tiêu nói không sai!
Trưởng lão Bích Tiêu phong hát đệm theo.
Hắn không thể nói xấu Vân Phi Dương, bởi vì người ta quang minh chính đại giao đấu cùng đệ tử mình, mặc dù thua thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Ô ô."
Đường Nhược Giản thản nhiên nói:
- Hai lão gia hỏa các ngươi thật trâu bò nghe, liên hợp lại nhằm vào một tiểu bối!
- Tấn Tiêu!
Trưởng lão Thanh Tiêu phong cả giận nói:
- Đệ tử ta và đệ tử ngươi không thù oán, cũng không có chiến ước, vô tội đả thương, chẳng lẽ còn muốn bao che?
- Đúng nha.
Đường Nhược Giản nói:
- Một Nội Môn Đệ Tử của ta đả thương Chân Truyền Đệ Tử của ngươi cũng thật hơi quá đáng.
Trưởng lão Thanh Tiêu phong xém chút bị tức hộc máu.
"Hừ."
Trưởng lão Bích Tiêu phong lạnh lùng nói:
- Lão Đường, đệ tử kia của ngươi đả thương người không lý do, nên nhận phạt.
- Nhận phạt! Đương nhiên nhận phạt!
Đường Nhược Giản nói:
- Nhưng, đệ tử ẩu đả, dựa theo quy định, cũng nên để ta trừng trị, không đến mức phiền phức Chưởng môn.
- Cái này. . .
Hai Trưởng lão không phản bác được.
- Tấn Tiêu nói không sai.
Vào lúc này, Trưởng lão Tử Tiêu phong – một mỹ phụ vẫn còn phong vận mở miệng lên tiếng.
- Đệ tử tự mình ẩu đả, vốn không phải đại sự gì, cần gì làm phiền đến Chưởng môn.
Nàng giúp Đường Nhược Giản bởi vì Lâm Chỉ Khê và Lương Âm.
Thân là trưởng bối, năm năm qua, nàng nhìn thấy hết, hai nha đầu thủy chung không quên người trong lòng.
Mới đầu.
Nàng rất ngạc nhiên.
Nam nhân như thế nào mới làm cho hai đệ tử vừa xinh đẹp tuyệt trần vừa có tư chất nhà mình không thể quên. Về sau hiểu rõ hết thảy thì phải thừa nhận, người các nàng lưu luyến xác thực rất ưu tú!
Thủ tọa trưởng lão Tử Tiêu phong nói như thế để các Trưởng lão khác cũng gật đầu.
- Người trẻ tuổi ẩu đả ẩu đả là việc tầm thường, việc này cũng muốn kinh động bổn tọa thì có chút chuyện bé xé ra to.
Bạch Thọ Di tỏ thái độ.
Trưởng lão Bích Tiêu phong trầm mặc.
- Tốt thôi!
Trưởng lão Thanh Tiêu phong nhìn về phía Đường Nhược Giản, nói:
- Lão Đường, nói đi, xử trí tiểu tử Vân Phi Dương kia như thế nào, nếu xử lý quá nhẹ, ta sẽ không đồng ý!
Mọi người nhìn qua.
Đường Nhược Giản hơi hơi suy nghĩ, cất lời:
- Để tiểu tử này đi Ngọc Tiêu phong làm lao động, đào linh thạch ba tháng đi!
Trưởng lão Thanh Tiêu phong nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất