Lương Âm lạnh mặt nói:
- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, trong lòng ta đã có nam nhân, ngươi đừng đến phiền ta!
Lâm Chỉ Khê có không ít người theo đuổi, Lương Âm đồng dạng cũng không ít người theo.
Cái tên Trương Thanh Ngọc là một trong số đó.
Người này là chân truyền đệ tử của Tam trưởng lão, thiên tư tuy yếu hơn Triệu Anh Vũ nhưng cũng có tu vi Vũ Thần tầng sáu.
Ngay từ đầu.
Trương Thanh Ngọc ái mộ Lâm Chỉ Khê nhưng khi biết Triệu Anh Vũ cũng thích nàng, cho nên từ bỏ, theo đuổi Lương Âm.
Hai huynh đệ cũng phân công rõ ràng.
Nếu Vân Đại Tiện Thần biết mình còn chưa có tiến vào Tiểu Thần Giới thì có nhiều tình địch thực lực mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ rất giận dữ!
- Lương sư muội.
Trương Thanh Ngọc nói:
- Người muội thích chỉ là một phàm nhân, không xứng với muội, nên quên hắn đi.
Võ giả Tiểu Thần Giới, trời sinh cao ngạo, xem thường phàm nhân.
Nếu Trương Thanh Ngọc và Triệu Anh Vũ hai nữ nhân bọn họ truy cầu yêu thích cùng một nam nhân, khẳng định sẽ sụp đổ.
- Trương Thanh Ngọc!
Lương Âm lạnh lùng lên tiếng.
- Nam nhân ta yêu, dù người bình thường ta cũng thích, mà ngươi có là Tiểu thần chủ, ta không thích thì cũng sẽ không theo ngươi, ngươi chết cái ý niệm này đi!
Cự tuyệt rất tàn khốc.
Nhưng.
Da mặt Trương Thanh Ngọc còn dày hơn Vân Phi Dương.
Hắn cười nói:
- Lương sư muội, ta sẽ không buông tha, sớm muộn gì cũng có một ngày, muội sẽ hiểu, ta mới là người thích hợp với muội!
Triệu Anh Vũ thầm bội phục.
Công lực tán gái của tiểu tử này cao hơn mình, cũng may là từ bỏ Lâm Chỉ Khê, nếu không sẽ là một tình địch cường đại.
Lương Âm mặc kệ tên kia, gọi:
- Lâm Chỉ Khê, chúng ta đi thôi!
- Không.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Hắn tới.
Lương Âm khẽ giật mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía màn sáng, thấy phía trên hiện ra hình ảnh, rất nhiều võ giả Phàm Giới tề tụ cùng nhau, bên trong họ có nam nhân các nàng luôn tưởng niệm.
Vẫn là bộ dáng kia.
Một chút cũng không thay đổi!
Lương Âm che miệng, nhiệt lệ tràn mi.
Năm đầu tiên tiến vào Linh Tiêu Phái, bị đồng môn sư tỷ khi nhục và khinh bỉ, chịu rất nhiều ủy khuất, nàng chưa từng khóc qua, nhưng khi nhìn thấy nam nhân trong lòng, vẫn không thể khống chế tâm tình.
Lâm Chỉ Khê che giấu tâm tình mình rất tốt, trên gương mặt băng lãnh không có xao động, chỉ một mực nhìn chằm chằm Vân Phi Dương.
- Lương sư muội, sao muội lại khóc?
Trương Thanh Ngọc đau lòng hỏi:
- Có phải tên phàm nhân kia cũng tiến vào Long Môn!
Lương Âm không đáp.
- Nhất định là thế!
Trương Thanh Ngọc nắm quyền, mục quang lãnh lệ nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất