Xưng Dực Tộc.
Một tộc loại tại Thần Giới.
Bọn họ từ khi sinh ra đã mọc cánh, khi còn nhỏ đã không dựa vào võ đạo mà có thể bay lượn bầu trời.
Thực lực Dực Tộc tộc căn cứ màu sắc của cánh mà phân chia.
Phổ thông Dực Nhân sẽ có cánh màu trắng, cao thêm chút nữa tiến hóa thành ngân sắc (màu bạc), mạnh hơn thì sẽ tiến hóa đến kim sắc, sau đó thăng hoa thanh bốn cánh là Tứ Thải, Lục Dực Lục Thải.
Vân Phi Dương không quá hiểu biết đối với cảnh giới của Dực Tộc.
Chỉ biết là năm đó ở Thần Giới.
Đầu lĩnh Dực Tộc Mạnh nhất, sau lưng hắn có mười hai cánh cũng sở hữu mười hai loại màu sắc, thực lực nghe nói không kém gì Thần Quân.
- Cánh tên Dực Nhân này cũng không phải quá trắng, thực lực chắc cũng không mạnh lắm.
Vân Phi Dương âm thầm suy đoán.
"Xoát!"
Đột nhiên, Dực Nhân bay xuống.
Hắn rơi vào Vân Phi Dương trước người, lãnh đạm nói:
- Nhân loại, ngươi làm trái với quy định Đảo Thần Cấm.
Không phải chứ?
Người chim còn có thể nói chuyện?
La Mục có chút choáng.
Vân Phi Dương cười nói hỏi.
- Đảo Thần Cấm còn có quy định?
Dực Nhân lạnh lùng nói:
- Bản Thần vệ không biết ngươi dùng phương pháp gì có thể chứa đựng nhiều ngân giản như vậy, nhưng trái với quy định sẽ phải bị phạt.
- Ta dựa vào.
La Mục đi tới, nói:
- Người chim, cmn ngươi chảnh cún quá!
Nói rồi đập một quyền tới.
Ánh mắt Dực Nhân lạnh lẽo, nâng quyền nghênh đón, mang theo lực lượng chí ít đạt tới 30 ngàn trọng!
- Không phải chứ?
Cảm nhận được cỗ lực lượng bạo liệt kia, La Mục xém chút khóc thét, cảnh giới hiện tại của hắn chỉ có Vũ Thánh sơ kỳ, lực kình bạo phát cũng chỉ có một vạn ba ngàn trọng thôi.
Mẹ kiếp.
Trang bức cm gì không biết mà lại đụng phải cường giả rồi!
Nói thì chậm, diễn ra rất nhanh, Vân Phi Dương đá La Mục văng ra ngoài, nâng quyền nghênh đón.
"Oanh!"
Hai người đối bính một chiêu.
"Đạp đạp."
Vân Phi Dương lui hơn mười bước, Dực Nhân cũng lui hơn mười bước, nhưng trong ánh mắt còn lóe ra vẻ hoảng hốt.
Tên nhân loại này bạo phát cảnh giới thì là Thánh cấp sơ kỳ ở Phàm Giới, vậy mà lực lượng không yếu hơn mình?
- Không tệ.
Hắn thản nhiên nói:
- Ngươi rất có thực lực.
- Bất quá.
- Vi phạm quy định Đảo Thần Cấm vẫn phải bị phạt, hi vọng ngươi phối hợp, nếu không…
- Nếu không như thế nào?
Vân Phi Dương thản nhiên hỏi lại.
"Xoát xoát!"
La Mục và Vân Lịch nhất thời bạo phát tu vi, trên mặt hiện ra mỉm cười phách lối, cách đó mấy người Long Chấn Vũ không xa cũng tiến vào trạng thái chiến đấu.
Hiển nhiên.
Đang nói cho đối phương biết, người của chúng ta nhiều, một người chim như ngươi có tư cách gì phách lối ở chỗ này?
- Chơi hội đồng?
Dực Nhân cười lạnh.
"Phốc!"
"Phốc!"
Vào lúc này, trên không nơi xa bay ra mấy trăm Dực Nhân, bọn họ phóng thích tu vi, không kém gì Dực Nhân này.
Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái.
Không nghĩ tới.
Bên trong Đảo Thần Cấm lại có nhiều Dực Nhân như vậy. Xem ra, bên mình này khó chống lại.
Rất khó chống lại?
Căn bản không thể chống lại.
Bởi vì khi La Mục và Vân Lịch nhìn thấy nhiều người chim bay ra ngoài như thế, khí thế tỏa ra cũng rất dọa người, đã sớm biến mất bên người Vân Phi Dương.
- Trời xanh thăm thẳm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất