Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

 

Câu chuyện kết thúc, Trí Nhẫn bắt đầu tập trung pha trà.  

 

Lý Dục Thần cũng không nói gì, chăm chú nhìn Trí Nhẫn pha trà.  

 

Anh vốn đến đây để mượn cây cung Tiền Vương, chuyện này rất cấp bách, nhưng lại không thể vội vàng.  

 

Hồ Tiền Đường còn đang trấn áp một con rồng. Nếu lấy cây cung Tiền Vương đi, liệu Tam Đàm Ấn Nguyệt và hai tháp Nam và Bắc hiện tại có thể tiếp tục trấn áp được con rồng đó không?  

 

Nếu nơi này xảy ra chuyện, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn man yêu trên biển nhiều.  

 

Con rồng này đã được Tiền Vương chọn để thay thế khí long mạch, thần lực của nó chắc chắn không phải thứ mà man yêu có thể so được. Vốn dĩ là một con giao long lội ngược dòng sông, sắp hóa hình bay lên trời, nhưng lại bị trấn áp tại nơi này hơn một nghìn năm. Cơn giận dữ của nó có thể tưởng tượng được.  

 

Một khi nó được thả ra, Tiền Đường phồn hoa, thành phố lớn với hàng triệu dân, khó mà đoán trước được sẽ phải chịu hậu quả thế nào.  

 

Vì vậy, cần phải tìm một cách giải quyết ổn thỏa.  

 

Trí Nhẫn sẽ không vô duyên vô cớ kể câu chuyện này cho anh nghe. Ngoài những mối quan hệ chằng chịt mà không ai nhìn thấy của thiên cơ và để lôi kéo Lý Dục Thần, chắc chắn ông ta còn có mục đích khác.  

 

Dĩ nhiên, ông ta không cần nói ra, Lý Dục Thần cũng có thể đoán được, là vì đóa hoa kia.  

 

Chú tiểu năm xưa, từ nhỏ đã có duyên với Phật, chỉ vì một niệm thiện, trải qua ngàn năm, luân hồi mấy kiếp, cuối cùng vẫn quay về làm hòa thượng.  

 

Với tu vi hiện tại của Trí Nhẫn, thế gian này lẽ ra không còn thứ gì ông ta không buông bỏ được. Ràng buộc duy nhất cản bước ông ta trên con đường thành Phật chính là đóa hoa kia, cũng chính là xà yêu năm xưa.  

 

Hoa ở trong hồ, tình ở trong tim.  

 

Tâm hoa chính là tâm Phật.  

 

Hoa nở thì tình sinh, hoa tàn thì Phật diệt.  

 

Mọi thứ đều bắt nguồn từ thiện, thiện thì có tình. Nhưng tình lại không có kết quả thiện.  

 

Nếu hoa không đạt được kết quả thiện, thì con đường tu hành của Trí Nhẫn sẽ mãi không có hồi kết.  

 

Nhưng Lý Dục Thần làm thế nào mới có thể giúp ông ta đây?  

 

Tàn hồn nhập vào hạt giống, mượn linh tú của hồ, sinh ra làm hoa, đã là thủ đoạn biến mục nát thành thần kỳ rồi.  

 

Chẳng lẽ phải khiến đóa hoa này lập tức hóa hình thành người?  

 

Đó không còn là thần kỳ nữa, mà là vi phạm thiên đạo rồi.  

 

Vạn vật sinh sôi, tự có quy luật của nó. Pháp lực của thần tiên có thể điểm đá thành vàng, nhưng không thể cưỡng ép sự phát triển tự nhiên. Nếu không, thiên hạ sẽ không có tam tai cửu hoang, không có mùa màng thất bát, chẳng cần cầu mưa, chỉ cần dùng tiên pháp là có thể đạt sản lượng cả nghìn trên một mẫu. Như thế, thiên đạo sẽ rối loạn, và chắc chắn sẽ bị sức mạnh hỗn độn chi phối, rơi vào sự hỗn loạn của trật tự.  

 

Đóa hoa này, dù nhìn thế nào cũng phải mất thêm vài trăm năm nữa mới hóa hình được. Đấy là khi lấy trộm yêu khí của giao long bị trấn áp dưới hồ Tiền Đường, lại có một cao tăng như Trí Nhẫn luôn túc trực bảo vệ, nếu không rất dễ dàng chết yểu.  

 

Hoa mỏng manh, một trận gió mưa, hay một du khách lỡ tay, đều có thể chấm dứt cuộc gặp gỡ đã chờ đợi cả ngàn năm.  

 

"Đại sư, ông cần tôi làm gì?" Lý Dục Thần thẳng thắn hỏi.  

 

Trí Nhẫn dĩ nhiên biết anh đang hỏi gì, nhưng không trả lời, chỉ tập trung đun nước pha trà.  

 

Đợi đến khi lại pha xong một ấm trà mới, rót đầy chén của Lý Dục Thần, ông ta mới chậm rãi lên tiếng, hỏi lại: "Lý thí chủ đến đây là vì cây cung Tiền Vương phải không?"  

 

Lý Dục Thần vừa nâng chén trà, hơi sững sờ, đặt chén xuống, nhìn chăm chú, đáp: "Hòa thượng xem quẻ chính xác thật!"  

 

Trí Nhẫn cười: "Hòa thượng chỉ tu Phật pháp, không biết xem quẻ."  

 

"Vậy sao ông biết tôi đến đây làm gì?"  

 

"Hôm nọ tại Tam Đàm Ấn Nguyệt, tình cờ gặp Lý thí chủ, biết thí chủ nằm trong mối nhân duyên này. Thí chủ là người có giác ngộ lớn, nhưng luôn chạm cửa không vào, chứng tỏ không có duyên với Phật. Hôm nay chủ động đến đây, e rằng không phải để lạy Phật, cũng không phải vì lão hòa thượng này."  

 

"Thế nên ông đoán chắc tôi đến vì cây cung Tiền Vương?"  

eyJpdiI6IjNaRXpvNjNPNlR1Wktpc2E3NGl6ZFE9PSIsInZhbHVlIjoiMHptNDM2Q25na1lrRGRySndcL0JtM3RKYkJQODV1Y3JvQXgxaUlcLzNHcmNXa3FJbXYwcEJ5Z3FranZ5XC9lT1llNCIsIm1hYyI6ImZjNjNlNmY1ZDM4OTg2ZWY5ZmMyOTg0Y2Q5OWM3ZmFlODIwYTEyNzcyN2I3NzE1N2M1MDg2MTM2YWExNGQ3ZTAifQ==
eyJpdiI6IkhabXRpejYxNGdYRmQrblA5bHNLTkE9PSIsInZhbHVlIjoiaVdHcHVtOW9PaXg3ZFEwbTZBQjJkTFJBeENkZTNsRG1DTVZXR2Nwd2x1WnprUDBjazgrWHpvYklneWYzYkRJNUZSK2NtS1wvUlpKMTludmtCQXMwdGRxTWU5SFg1NnEwYjBqc2JPWERhcWI2QlNnTXFEXC96amZcL3hGSW1zd1o4S25OZ1JIN0t1bTZ0OXZiZ2xkazcyRmZReFB1U3NqNVA2NjlFYmc3SERDNWRaSE9xVVpnVEJpXC94c1VrdU4yWXJoNXJ0YUJoQ1MzU0x4V1FCK0J5a3A5dktUdTNHbkdPY3RZTjFyQXNab095WVRZXC9rV2tGZXRmZWpTYXdndmlZZDI2SVNWamRDd0ZaMHBjZ1llTENQMkFlaUsyaThEVGxtR1lmNmVqQllybkJUNWZzalllNmRwM0R5V2lIejBRRzVzWiIsIm1hYyI6ImI2NWZiZTllYTdhZDFkZTAwMmMxZjIyNDNmZmI2MTdkMzM1MDU3NWVjNjJlZjgxNGY2MWJjYTExODdiZmFhODcifQ==

"Thế làm sao ông biết..." 

Ads
';
Advertisement