Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

Khi nghe thấy cái tên Vũ Sĩ Hoạch này, Lý Dục Thần hoàn toàn không biết đó là cha của Vũ Tắc Thiên. Kiến thức lịch sử của anh rất kém, thậm chí anh còn không thể phân biệt được triều Nam hay triều Đường có trước nữa là.  

 

 

Thế nhưng anh lại nhạy bén nắm bắt được ý nghĩa của họ này, cũng như khi họ Vũ và họ Lý kết hợp lại sẽ mang đến điều gì.  

 

Sau khi biết nhà họ Vũ từng là gia tộc bảo vệ Thiên Ma, anh mới biết chắc chắn rằng Vũ Sĩ Hoạch không lấy cối xay đá vì giá trị của nó. Chắc chắn ông ta đã phát hiện ra năng lượng tiềm ẩn nằm trong nó.  

 

Nếu bàn Lục Hư Luân  Chuyển thực sự là thứ được Thần Ma làm ra, vậy thì vị trưởng tộc nhà họ Vũ này chắc hẳn đã biết điều gì đó. Có lẽ chính nhờ có vật này mà tham vọng ẩn giấu của gia tộc này mới bắt đầu trỗi dậy.  

 

Có được sức mạnh của Lục Đạo Luân Hồi và bàn Lục Hư Luân  Chuyển được Thần Ma tạo ra, bọn họ sẽ có thể tìm được thời không chuyển thế của Thiên Ma, sứ mệnh trên vai bọn họ sẽ không còn nằm ngoài tầm với nữa.  

 

Thật đáng tiếc, bọn họ chỉ có được bàn Lục Hư Luân  Chuyển mà không có La Bàn Kinh.  

 

Vậy La Bàn Kinh đang ở đâu?  

 

Anh hy vọng Trí Nhẫn sẽ nói tiếp, bởi vì điều đó cũng rất quan trọng đối với Lý Dục Thần.  

 

Bàn Lục Hư Luân Chuyển đang nằm trong tay anh, nếu tìm được La Bàn Kinh thì sẽ có thể phát huy toàn bộ công năng của món pháp bảo này. Về cơ bản, gần như bất kỳ kết giới hay rào chắn nào cũng không thể trở thành chướng ngại được nữa.  

 

"Nguyễn Úc chính là Nhất Tâm, đúng chứ?" Lý Dục Thần nhìn Trí Nhẫn nói: "Sau khi mất bàn Lục Hư Luân  Chuyển, Nhất Tâm sẽ tìm vợ của mình bằng cách nào đây? Không lẽ lại xuống tóc làm hòa thượng lần nữa à?"  

 

Trí Nhẫn đặt chén trà xuống, chỉ về phía xa: "Chỗ đó chính là tháp Lôi Phong."  

 

Lý Dục Thần nhìn qua phía bờ hồ bên kia, tháp Lôi Phong đứng sừng sững ở phía nam bờ hồ Tiền Đường. Nhưng nếu nhìn từ trên núi xuống thì nó không hề hùng vĩ, mà lại ẩn mình trong màu xanh tươi tốt, khá khó thấy.  

 

"Ngọn tháp này mới được xây lại sau này, nền móng cũ đã được đưa vào viện bảo tàng rồi."  

 

Câu nói của Trí Nhẫn trước sau không đồng nhất.  

 

Lý Dục Thần cũng không thúc giục mà kiên nhẫn lắng nghe.  

 

"Thí chủ đoán đúng rồi, Nguyễn Úc chính là Nhất Tâm." Cuối cùng Trí Nhẫn cũng quay lại với câu chuyện: "Thứ người tu hành tối kỵ nhất chính là nóng vội. Nhất Tâm quá nôn nóng, vẫn chưa luyện thành La Bàn Kinh đã mượn sức mạnh của bàn Lục Hư Luân  Chuyển để chuyển sinh, kết quả là quên mất chính mình là ai, cuối cùng còn làm mất cả bàn Lục Hư Luân  Chuyển."  

 

"Không có bàn Lục Hư Luân  Chuyển, Nhất Tâm chỉ dựa vào công pháp La Bàn Kinh luân hồi qua nhiều kiếp, lang thang giữa thời không, lần nào cũng lướt qua người mình yêu. Mãi cho đến một kiếp, cuối cùng anh ta cũng gặp được người mình yêu bên bờ hồ Tiền Đường.”  

 

"Lúc đó, nhà Đường đã diệt vong, thiên hạ loạn lạc, mười nước tranh nhau. Tiền Đường nằm dưới sự cai trị của Ngô Việt Vương, trải qua ba đời với năm vua, nhưng chỉ có dân chúng ở Tiền Đường mới có thể khôi phục nguyên khí, thiên hạ giàu có thịnh vượng. Ngày hôm ấy, Nhất Tâm đi dạo bên hồ Tiền Đường thì đột nhiên nghe thấy tiếng đánh cồng vang lên, sau đó lập tức nhìn thấy một đoàn người đang đi tới, ở giữa là một chiếc kiệu rực rỡ đang đi về phía tây dọc theo bờ hồ."  

 

"Nhất Tâm nép vào lề đường, khi chiếc kiệu đi ngang qua người anh ta, rèm kiệu bất ngờ được vén lên, để lộ ra một khuôn mặt tuyệt đẹp khiến hoa nhường nguyệt thẹn. Khoảnh khắc đó, Nhất Tâm như bị sét đánh, ký ức về những kiếp trước hiện lên rõ rành rành, người mà anh ta đã tìm kiếm suốt bấy nhiêu kiếp qua, giờ đang ở trước mặt anh ta."  

 

"Nhưng người phụ nữ trong kiệu rõ ràng không nhận ra anh ta, chỉ nhìn Nhất Tâm rồi mỉm cười, sau đó buông rèm xuống. Nhất Tâm muốn đi tới nhưng lại bị binh lính cản lại. Sau khi đoàn người đi qua, anh ta mới hỏi thăm những người xung quanh xem người vừa đi qua đó là tiểu thư con nhà ai. Họ chỉ cười và nói cho anh ta rằng đó không phải tiểu thư nào cả, mà đó  là Hoàng phi - phi tử được Ngô Việt Vương - Tiền Hoằng Thích sủng ái nhất."  

eyJpdiI6Ik1JOG1zUlZWYTNiM0h1ZWVpS2ZNUWc9PSIsInZhbHVlIjoiQXAwXC9jaGQ2aVo0WFJ4b1REZTdSa0hoK3dLdEVRWEpPS21udlBGYnlBQnU1eXdDS1NqXC9JaHFGbVlJUmxSNDgxIiwibWFjIjoiYzkwNmI0YTg3NTU5OTNjNDRmNGE1MTQ4Yjg3NTMzMTQ5Yzc2YzQ0NzRlNDFhYzRkZGRkNDBiYjdmODQ1NDY1NiJ9
eyJpdiI6Ikh0K3N6R0ttU3FwSjZBd0VUWVY1XC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFmeUFlNHdydUdDS3phK3NBVmxZdWkwN3BzbWlMclMzeFM0UlMrc0ltOHpFM3hlakxLNkRvSkwwTDg5YjFZZWNGTkU3YzdHanBhWWsycnBUdXU3V0tGY0F0UG13MER3YmJZUW56c3dEdlhGWGVlTHlDMldHR2RLaHI3bXFQR0IzSEZrQ00rbmdMT1NXWGFPRkYxWHJ6cU4yZEtjRlZ3eFwvNXVVS1wvSVphbk5XTFhqWXFrRVFoOUJxSmwycFU5bEZZbGRIVXpuUHRtSlpRaTN3MDRtXC9hRmk5K01iSzFsVGtNQ0FGZUtMYlM1OW1QTkxZSU5oS2JUVDVSQmhYbEtSVUQyS05ablE1TmQzcjRwZ013Tm1wRE1mY2pSSEdheXRQMEZGUmVRbWF1a2NcL2RhajZXNGhOdkk4MWZRNHRVdkhiTGNDbW91ZjgrK2w2NkNvTnI3eVNUWHVRaUFhcGtiOUV3WW1SdEVaSjF2MGxMV0daMDZKbE43UldEZVBVdUJxVElTZis1VVp4XC9mR1VzZk01RGVhbmhxZEVLTzFhUE9NTEUreU1Qd29kRE1NaWJPS003ZkJ6RmJOdFwvUm1MU1RaeGZZK2NNdTVCUmdLRVpDQ0xFYTlRRFlNdkplVFNsTGtod1dmSzk1RDEyYjhDUFVSd3lnWnQrNUpWMFJ3TlIxcDVyZHNCSnM4SVBWdUpCcE50bnBuS2diU29GS01nYnd1RU5zaHo1ZVVYQ1p2SHpobG1vWXM0MWNKa3pqQ3hQYngwUG4xUmdFakEycFJUUGNTeUlCQmRTQmVBOXVYNkhvRWtKd2NYUkp2RzIrc1hZeHFyT3d2eW8wYVE5XC82UzRXdFN4K3RuaEdPZEY4cG1hRFh3ekNOUHR3KzI3Q0tIeEdhSldadnNIZ1ZUd2VKSFZZWkd5SjlXYTYxWVVrN1BzUXlSYUwwYkdZc3FFMWRoNjB6Q25tOU9NSjJnYWFWamFJalg0NG1QV25rMnQ5dUl3WHdNUFJrRWxKaUFqazNTaEVnXC9KeUN6TXo3Wk1cLys2MHlsM1R4aWdSemFzbGhqWVJ0R1BSc0Fkd1pWTklPNVpcL2t0RFE1Q1A0OGhQaGttVWR0emlDdU94Ujd2R1Zhd0RlcEpvTVVEeTF1bkR5N3dHV1c5Y0NhTlNOSGRkMEJIbXFTSDVFNVZoT1BycHNkTlRYNjZQWmRGcytIU1hZZld1dDdyQ0VrVEhqeWI2SURHU1FcL2lSZVUzMVNcL29oV3lUTnVvdW5BS2NXXC9mZWNkRTUwQUhEdFE5eElJNkxFamhCaklOakFJWjBBTlwvdGV4M1Qwc1wvRG1EbTN3WnYrZWVtdytsdlk4N3E3VWU2WEMzWlUrSjBxTzVPZGFYRXYzTllkaWhjVWVIN1NCaWZkN0NCUzM4dFdaTEFrb05kXC8zb2plbz0iLCJtYWMiOiI3ZWY1NDBmOWFkMzkyOTE4YjhhZGExNjBkMDIwNjc4NDI4MTdmNGQ5Y2M1MDU2YjgxN2ExNGMwMDk5YjY3MmFiIn0=

Ads
';
Advertisement