Lý Dục Thần trở về Đảo Cửu Long mới biết, bóng người màu đen đã cứu Lục Kính Sơn chính là Bando Shuichi.
Lục Kính Sơn bị thương nhưng chung quy thì vẫn ổn, ông ấy không bị Long Man tấn công trực tiếp, chỉ làm tiêu hao toàn bộ chân nguyên của ông ấy, cú nổ và sóng xung kích được tạo ra do va chạm rất dữ dội, nhưng với thân thể đã trải qua nhiều lần tôi luyện bằng lôi kiếp thì cũng chẳng sao.
Sau khi uống một ít đan dược và điều tức xong, Lục Kính Sơn đã phục hồi được bảy, tám phần.
Bando Shuichi quỳ một chân dưới đất, thanh kiếm giấu trong vỏ gỗ đặt nằm ngang trên đầu gối.
"Tôi sai rồi."
Bando Shuichi cúi đầu, giọng nói hơi khàn khàn.
"Tôi đã đặt vận mệnh của quốc gia và dân tộc lên trên đạo đức, mà quên mất đạo lý tu hành, đó là tất cả các sinh linh trong cuộc đấu tranh sinh tử đều đang thách thức với thiên đạo."
"Tôi đã sai lầm khi đánh giá quá cao đạo đức của lũ người trong quốc hội, nghĩ rằng họ lo nghĩ cho dân tộc, ngây thơ tin vào cái mà họ gọi là vận mệnh quốc gia mà quên mất rằng, việc đánh thức cổ kình và ngăn dòng chảy sẽ gây ra sự thay đổi khổng lồ cho hệ sinh thái biển."
"Đáng lẽ tôi phải lường trước được hậu quả thảm khốc mà chuyện này sẽ mang lại. Ở dưới biển, cổ kình Thái Âm được gọi là 'Đại Địa', nó vẫn luôn ở khu vực tam giác kia, ôn hòa và bình lặng, trở thành một phần của đại dương. Việc nó di chuyển chắc chắn sẽ dẫn đến việc yêu khí hỗn loạn. Cơn thịnh nộ của nó là điều chúng ta không thể chịu đựng nổi."
"Chúng tôi đã đánh giá quá thấp sức mạnh của nó. Vì muốn giam cầm cổ kình ở Đông Hải và ngăn cản dòng hải lưu nóng chảy ra phía Bắc, chúng tôi đã chuẩn bị rất lâu, xây dựng một hạm đội chúng tôi cho là mạnh mẽ nhất, điều động hơn một nghìn võ sĩ trong lãnh thổ Đông Doanh, bao gồm cả hộ vệ hoàng gia do gia tộc Mitarai đang nắm giữ, còn có cả cao thủ từ Thập Đại Nhẫn Tông và Kiếm Đạo Tông."
"Tuy nhiên, vào lúc tôi nhìn thấy Đại Địa, tôi mới nhận ra rằng chúng tôi ngu dốt và nhỏ bé biết bao! Đại Địa còn chưa phản công, chỉ với một mình Lôi Long thôi cũng đã đủ để toàn bộ hạm đội và đội quân của chúng tôi tan thành mây khói. Nếu như chúng tôi chọc giận Đại Địa, thì khi nó tức giận tiến gần vào đất liền, đó sẽ là một thảm họa khủng khiếp. Ít nhất là chúng tôi không thể ngăn cản được số phận Đông Doanh bị hủy diệt, có lẽ chỉ có những người ở Côn Luân mới có thể ngăn chặn bước tiến của nó.”
"Cảm ơn cậu Lý!" Bando Shuichi đột ngột cúi gập người xuống trước mặt Lý Dục Thần: "Nếu không phải do cậu đã cứu những người cá kia, lại còn dùng tiếng hát của họ để dẫn cổ kình Thái Âm đi, tôi thật không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nữa."
Lý Dục Thần không ngờ Bando Shuichi lại nói những lời như vậy, đúng là một người hiểu chuyện, cũng khó trách Lục Kính Sơn lại có thể kết bạn với ông ta.
"Ông không cần phải cảm ơn tôi, tôi không làm chuyện này vì ông, và cũng chẳng làm chuyện này vì người Đông Doanh." Lý Dục Thần nói: "Huống hồ, vừa rồi ông cũng đã cứu sư huynh của tôi."
Bando Shuichi cười tự giễu: "Thật ra tôi đã quan sát lâu rồi, nếu cậu Lý không dùng kế 'vây Ngụy cứu Triệu', tôi cũng không dám hành động bừa. Hơn nữa, sau khi cứu ông Lục xong, tôi cũng không còn dũng khí để quay lại cứu cậu. Mặc dù bây giờ tôi đã biết cậu không cần tôi tới cứu."
Lục Kính Sơn nói: "Bando, chuyện đã qua rồi, đừng tự trách nữa. Đám súc sinh trong quốc hội Đông Doanh cũng chỉ là súc sinh, không liên quan gì đến ông và người dân Đông Doanh, chúng ta là người tu hành, chỉ cần giữ vững chính niệm, chỉ cần không làm việc thẹn với lương tâm là được. Dù sao đi nữa, tôi vẫn phải cảm ơn ông đã cứu tôi."
Bando Shuichi thở dài, nói: "Việc cần phải làm ngay lúc này là phải giải quyết con Long Man kia. Nếu để nó đến gần bờ biển, thì không chỉ có đảo Cửu Long hay Đông Doanh, toàn bộ người dân Hoa Hạ đều sẽ gặp tai ương."
Lý Dục Thần nói: "Hiện tại nó đã bị tiếng hát của người cá dẫn đi, tạm thời sẽ không đến đây nữa."
Lục Kính Sơn nhíu mày nói: "Nhưng nếu vậy liệu có dẫn tới thảm họa không thể lường trước cho tộc người cá không?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất