Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

 

 Lý Dục Thần kéo nhẹ tay áo của Lục Kính Sơn đang nổi giận, khẽ lắc đầu.  

 

Lục Kính Sơn hiểu ý của Lý Dục Thần. Với tu vi của anh ta thì cũng không cần phải nổi giận làm gì, nhưng chẳng qua là anh ta vẫn luôn có một mối hận thù sâu đậm với người Đông Doanh. Thái độ kiêu ngạo của Chisana ngày hôm nay, khiến anh ta nhớ đến những năm tháng bọn lãng khách người Đông Doanh hoành hành ngang ngược trên đất Hoa Hạ.  

 

Lục Kính Sơn thở ra một hơi để bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào Chisana, nói: “Được, tôi sẽ nghe thử giá của các người.”  

 

“Một trăm tỷ!” Chisana nói.  

 

“Hừ!”  

 

Tiếng hừ đầy khinh thường này không phát ra bởi Lục Kính Sơn hay Lý Dục Thần, mà là từ Ngưu Nhật Thiên đang vác một khẩu súng lớn đứng bên cạnh.  

 

Sau khi phát ra tiếng hừ này xong, Ngưu Nhật Thiên lại nhìn lên trời như thể nhìn Chisana thêm một giây nữa cũng là sỉ nhục vậy.  

 

“Đô la!” Chisana bổ sung thêm ba chữ, vẫn giữ vẻ tự tin đó.  

 

“Đô la thì sao? Ngay cả vàng trên sao Hỏa cũng đừng hòng mua được đảo Cửu Long của chúng tôi.” Ngưu Nhật Thiên cười chế giễu: "Mớ tiền này còn không đủ để tôi chùi đít đâu!”  

 

Chisana sầm mặt, nghiêm túc nói: “Lục đảo chủ, tôi đại diện Đông Doanh đến đây, thay mặt Amaterasu hoàng đế bệ hạ để nói chuyện với anh. Nhân viên an ninh của anh không có tư cách chen ngang đâu đúng không?”  

 

Lục Kính Sơn mỉm cười: “Các người có hoàng đế, nhưng chúng tôi thì không. Trên đảo Cửu Long này mọi người bình đẳng. Chức đảo chủ này của tôi cũng là do dân trên đảo bầu lên. Nếu dân trên đảo cũng không có tư cách nói chuyện, vậy thì tôi càng không có tư cách nói chuyện.”  

 

Chisana cười khinh miệt: “Đừng giở trò đó với tôi. Cái gọi là dân bầu ra cũng chỉ là tấm bình phong cho kẻ độc tài mà thôi. Quay lại nói về chủ đề chính đi, chẳng lẽ Lục đảo chủ không cảm thấy chút lay động nào với mức giá này sao?”  

 

Lục Kính Sơn lắc đầu, không nói gì.  

 

Ngưu Nhật Thiên đứng bên cạnh bèn giải thích: “Đảo chủ của tôi không thèm chuyện với anh.”  

 

Chisana bĩu môi một cái, gượng mặt vẫn giữ vẻ tự tin: “Ngoài một trăm tỷ đô la ra, chúng tôi còn đề nghị giữ lại 10% cổ phần cho các đảo chủ. Thêm nữa, sau khi giao dịch hoàn tất, toàn bộ người dân trên đảo tự động có quốc tịch Đông Doanh, có thể chuyển đến Kinh Đô hoặc Sakagi sinh sống. Chúng tôi sẽ cấp nhà ở, việc làm và hỗ trợ kinh tế thêm cho bọn họ.”  

 

Cuối cùng Lý Dục Thần cũng hiểu đã tại sao Chisana lại tự tin như vậy.  

 

Bởi vì những điều kiện này nghe qua quả thực rất khó để từ chối.  

 

Nếu đồng ý, một trăm tỷ đô la sẽ vào tay ngay mà không cần chia cho dân trên đảo. Chính phủ Đông Doanh sẽ giải quyết vấn đề di dân, cấp quốc tịch, nhà ở, tiền bạc và việc làm cho họ.  

 

Tiếc là người họ gặp lại là Lục Kính Sơn.  

 

Lý Dục Thần biết, ai khác có thể đồng ý chứ Lục Kính Sơn thì không.  

 

Toàn bộ dân trên đảo Cửu Long đều lớn lên dưới sự chăm sóc của Lục Kính Sơn. Trong mắt người dân trên đảo, Lục Kính Sơn vừa là cha, vừa là thần.  

 

Lục Kính Sơn phá lên cười: “Về nói với quốc hội và Amaterasu hoàng đế bệ hạ của các người, nếu nhất định muốn mua đảo Cửu Long thì cũng không phải là không được, cứ lấy đảo Cửu Châu của các người ra đổi lấy đi. Nghe cái tên đó thôi tôi đã bực mình rồi. Một quốc đảo nhỏ xíu mà dám dùng chữ Cửu Châu. Đổi đảo Cửu Châu lấy đảo Cửu Long, làm được thì đổi, không được thì khỏi bàn!”  

 

Ngưu Nhật Thiên đứng bên cạnh còn thêm vào: “Nghe rõ chưa? Sau này đừng có cử rác tới đây nữa, rác nhiều quá còn phải dọn. Làm người không làm, lại đi làm rác...”  

 

Gương mặt của Chisana trông cực kỳ khó coi, trông giống như một miếng gan heo bị phơi nắng mấy ngày.  

 

“Hừ hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Các người cứ đón chờ cơn thịnh nộ của đại nhân Jange đại nhân đi!”  

 

Chisana tức giận quay người, dẫn thuộc hạ rời đi.  

eyJpdiI6ImNLb1ZwbUhoQ01sMjF4Z0VyRzdcL05BPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImNxWGxFUEFBXC9ueitUS1NNdDhTNTRRbDROM1dyXC9ma2JCZ1VVWFJoZnNhdmFzaTVkSUZTY0g0MTl4blA5ekc5diIsIm1hYyI6Ijg3OWRhOWNmN2QzOTA4MzdkNjNhZDI0NzRjMmRkZDA2M2QyOGRlMDFkNTM0YjEyYjk2YzJjNzE4NjQ1MjcxZTEifQ==
eyJpdiI6ImJnQ1pObGZoK3ZjVCtPR3dkMFkyRnc9PSIsInZhbHVlIjoiREl1XC9uaHh2RzJUYjBYOFgyYUFOd2N0UEtJREp2NkU4Tm5CaHpGVGM0c0RjN2lYXC9uZmJSMm1tdnp0UVwvVDNxVU1WWUlXQzJPRGdiTUdmRTlqQjc2NEo3WEU2NW9SK0h2MU5OblR4VFZZaXRiWVBhUDVreE9QOEo5T1Y5OWoyQVdJT0JnR2UrUmRDNFN6am9tN3Y1ZnBYbUJtd2FDb25Fdk9QNUduNmVvVW9RNU1cL0RTbGdZd1hzbjVDV2NPd1hIQko5bUFobTNMOUpyOTVNY0Z0OTNKbTVFVGJMS2NYdUdPNGVnRUN0WEl6RFVGWFRWN1lPTXNHOWw5NUhuNWxhZTAzUmJiclA0bTQra0xPNXdYdkVZQnBCQk9VUXZLTFJOSk5rSUR1ZzE2SjExY0l4cDgrc3hmeFZWdzF4UTdoY2owWnE3QktzQVwvY1FOZ3NIbkFUYmFzV0dGcFB2V2FaaTN5bEdXdEpxZDFtXC8rU1wvUFlMNEhqdGxNd0Q5RjZBZ1pqaGpwclFhZm9hcFdHMGpQcGFpMzU5XC9BPT0iLCJtYWMiOiIwMjhhMzE2MzViNGI3NGE4YWE4ZmVlYWIwZjA1OTgzYjUyZDc2OWFiMDQ1NDBlOTY5MmYxMThkNjg2ZTk4NmUzIn0=

Lục Kính Sơn phất tay: “Thôi, hai nước giao tranh không chém sứ giả. Đừng để bọn họ nghĩ đảo Cửu Long chúng ta nhỏ mọn.”

Ads
';
Advertisement