“Miệt Cơ vẫn không bỏ qua, từ đầu đến cuối nó đều cho rằng mẹ cậu là người đoạt chức Thánh nữ của nó, ngoài mặt nó phục tùng, trong tối nó âm thầm câu kết với giáo phái Miêu Cương Vu Cổ, điều chế thuật cổ độc, nung nấu ý định trả thù nhà họ Cung, mục đích là giết chết mẹ Lăng Yên của cậu, nhưng nó đã quên, Thánh nữ không phải người do gia tộc chọn, mà là người trời chọn, trời chọn đó! Sao có thể chết dễ thế được?”
Cung Nhân Lạc không nói tiếp chuyện liên quan đến Miệt Cơ nữa, chắc hẳn niệm tình xưa, dù sao cũng vẫn là chị em ruột.
Lý Dục Thần cũng không hỏi dồn, dù sao Miệt Cơ cũng đã chết.
“Nói vậy, Ngũ sứ Ma môn, Củng Tiên, thực chất là mẹ của tôi?”
Cung Nhân Lạc thở dài: “Cũng có thể nói như vậy, Củng Tiên chỉ là cách đọc nhầm của Cung Tiên, Ngũ hành sứ giả muốn hành tẩu giang hồ, các đời Thánh nữ buộc phải có thế thân, mà thế thân của mẹ cậu, vốn là Miệt Cơ, nhưng nó bị ám ảnh, nhất quyết đòi thay thế mẹ cậu, trở thành Thánh nữ, về sau chuyện oái oăm rơi lên đầu tôi, cho nên, Củng Tiên mà cậu nói, thực ra là tôi.”
“Ra là vậy.”
“Nói về Diệp Tiễn Lâm tiếp đi.” Có vẻ như Cung Nhân Lạc không muốn nhớ tới nhà họ Cung quá nhiều: “Sau khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, tôi bắt đầu điều tra, cuối cùng tra ra hung thủ đứng sau huyết án nhà họ Lý đêm đó chính là hắn, tôi tìm ra hắn, chất vất sao hắn lại làm như vậy.”
“Diệp Tiễn Lâm vốn không sợ tôi, hắn đứng trước mặt tôi, công khai thừa nhận hắn thích bố cậu, hận mẹ cậu, mà hắn còn tự xem mình là Thánh nữ thật, cho rằng Lăng Yên không đủ tư cách làm Thiên Ma Thánh nữ, tôi cười nhạo hắn, nói hắn là đàn ông, sinh được gì, làm Thánh nữ kiểu gì? Kết quả hắn nổi trận lôi đình, tóm lấy tôi, phế tu vi của tôi, hành hạ đủ kiểu. Sau đó tôi được Cát môn môn chủ Cát Bất Bạch cứu ra khỏi đó.”
“Nói ra thì, Cát Bất Bạch cứu tôi không hẳn là tình cờ. Cát Bất Bạch theo dõi tôi vì chuyện của nhà họ Đoàn ở Thạch Môn, khéo làm sao, nhà họ Đoàn bị Diệt Môn, cũng do một tay Diệp Tiễn Lâm tạo nên. Hắn không những hận mẹ cậu, mà còn hận tất cả những người phụ nữ có dây dưa với bố cậu, Đoàn Phù Dung từng là hôn thê của bố cậu, nhà họ Lý và nhà họ Đoàn có hôn ước. Diệp Tiễn Lâm phá hủy khuôn mặt Đoàn Phù Dung, còn đến Thạch Môn, giết sạch cả nhà họ Đoàn.”
“Nghe đến đây, có phải cậu cảm thấy Diệp Tiễn Lâm này đáng hận lắm không? Cậu có tức giận không, có muốn một chưởng đập chết hắn không? Khà khà...”
Cung Nhân Lạc cười khẩy mấy tiếng.
“Cậu có nghĩ đến chuyện này chưa, ông bố của cậu, mới là người đáng hận nhất! Tất cả đều do nó gây ra, với bản lĩnh của nó, giết một Diệp Tiễn Lâm thì có gì là khó? Nhưng nó lại mặc cho hắn ta làm càn.”
“Vì sao?” Lý Dục Thần không hiểu, anh không tin bố mình lại có cảm tình với một kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ.
“Hừ, vì nó là một kẻ cực kỳ ích kỷ! Nó vốn không quan tâm những thứ này, trong lòng nó, chỉ có mình nó thôi, chỉ có lý tưởng của nó mới là nhất.”
Lý Dục Thần nhất thời kinh ngạc.
Dù chưa gặp bố bao giờ, nhưng anh rất khó chấp nhận bố mình là một người như thế.
“Nhưng, bố tôi thật lòng yêu mẹ tôi đúng không?”
“Ừ, điểm này thì tôi đồng ý. Nếu không phải vậy, tôi chẳng cần ở lại nhà họ Lý làm gì. Đương nhiên, ông nội cậu là người tốt, cũng là một người có trí tuệ.”
Lý Dục Thần nhíu mày.
Chuyện này càng ngày càng rõ ràng, nhưng cũng dần biến khác so với tưởng tưởng của anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất