Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

 

“Bà biết bố tôi à?”  

 

Lý Dục Thần nghe ra rõ thái độ khinh thường mà bà lão dành cho bố anh qua cách bà ấy nói chuyện.  

 

“Hừ, tôi không quen loại người vô tình vô nghĩa đó!”  

 

Ân lão thái bước nhanh hơn.  

 

Lý Dục Thần biết bây giờ hỏi cũng chẳng được gì, người ta không muốn nói, găng hỏi chỉ tổ mất công nên chỉ đành đi theo.  

 

Tốc độ của Ân lão thái càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức người đi sau chỉ nhìn thấy cái bóng lòe nhòe, đung đưa qua lại trên đường phố Loset.  

 

Tốc độ này nhanh hơn nhiều so với ngự kiếm phi hành.  

 

Lý Dục Thần rất ngạc nhiên.  

 

Ngay từ lúc Ân lão thái xuất hiện, anh đã nhìn ra người này là cao thủ Tiên Thiên, chắc chắn thực lực còn cao hơn Vương Sùng Tiên.  

 

Mặc dù bà ấy đã che giấu khí tức rất kỹ, song làm sao qua mắt được thần thức của Lý Dục Thần.  

 

Nhưng thực lực phô diễn ra còn vượt xa dự đoán của Lý Dục Thần.  

 

Mỗi bước đi của bà ấy, tưởng như ung dung nhàn nhã, thực tế lại phá vỡ hư không, không liền mạch trong không gian.  

 

Nhưng, cách di chuyển trong hư không này khác hẳn so với Lý Dục Thần sau khi anh ba lần lôi kiếp.  

 

Lý Dục Thần chợt giật mình, chẳng phải đây là Độn thuật ngũ hành của Mặc Tử ư?  

 

Độn thuật ngũ hành là thuật pháp vỗ cùng cao minh của Mặc Gia, khi ấy Ân Oanh còn chưa vào được Tiên Thiên, thực lực thậm chí còn kém nhiều so với võ đạo Tông Sư, nhưng biết dùng độn thuật sơ sơ và nhờ đó mà trở thành một sát thủ tiêu chuẩn.  

 

Chẳng qua lúc Ân Oanh sử dụng có quá nhiều sơ hở, Lý Dục Thần liếc cái là nhìn ra ngay, còn Ân lão thái này thong thả ung dung, nếu không phải Lý Dục Thần từng nghiên cứu “Mặc Tử Cẩm Trung Ngũ Hành Ký”, lại đi cùng với bà ấy, thì thật sự anh sẽ không liên tưởng tới Mặc Gia.  

 

“Chẳng lẽ tiền bối chính là Cát môn chủ của Cát Môn, Cát Bất Bạch?” Lý Dục Thần vừa chạy theo vừa hỏi.  

 

“Hở, cậu nhóc, làm sao cậu biết?” Ân lão thái thái bất ngờ thấy rõ.  

 

Lý Dục Thần không trả lời câu hỏi của bà ấy, mà nói: “Ân Oanh bây giờ đang ở nhà họ Lý trên thủ đô.”  

 

“Ồ?” Ân lão thái thái nghiêng đầu nhìn anh: “Đoàn Phù Dung chết rồi à?”  

 

Lý Dục Thần biết bà ấy hiểu lầm nên giải thích: “Đương nhiên là chưa, thị lực của Đoàn phu nhân đã khôi phục, bà ấy muốn sống ẩn dật, nên tạm gửi Ân Oanh ở nhà họ Lý.”  

 

“Khôi phục thị lực? Là cậu chữa khỏi mắt cho nó à?”  

 

“Phải.”  

 

“Ồ…”  

 

Ân lão thái thái im lặng hồi lâu, sau đó chợt cười tự giễu.  

 

“Thôi cũng là nghiệp phải trả. Nếu nó đã không so đo nữa, tôi cần gì phải nhọc lòng thay nó. Năm đó bố cậu nợ tình, lấp cạn Bắc Hải cũng không trả được, cậu trả nghiệp thay bố cậu, mà e đó cũng là nghiệp của cậu.”  

 

Lý Dục Thần không thích mấy lời này cho lắm, bèn hỏi: “Tiền bối, xin hỏi quý danh của bà? Rốt cuộc bà mang họ Cát, hay là họ Ân?”  

 

“Đương nhiên là Ân rồi.” Ân lão thái đáp: “Cát Bất Bạch là tên gọi chung, đại diện cho Cát Môn, Bất Bạch là Hắc, mà Hắc lại là Mặc, đại diện cho Mặc Gia, các đời Cát Môn Chủ đều được gọi là Cát Bất Bạch, tôi họ Ân, còn tên gì thì bao nhiêu năm rồi, bản thân tôi chẳng nhớ nổi nữa. Cậu cứ gọi tôi Ân lão thái bà là được.”  

 

“Không dám! Bà là tiền bối Mặc Gia.” Lý Dục Thần khiêm tốn đáp: “Vậy sao tiền bối lại tới Loset để làm cung phụng của Hồng Môn?”  

 

“Cát Môn vốn là lâu đài trên không, không có bất cứ cơ chế nghiêm mật nào, bình thường tôi có đến mấy thân phận, Hồng Môn vừa có tiền vừa có thế, làm cung phụng nhàn biết bao, chẳng cần làm gì cao sang, ăn no rảnh rỗi đi theo hầu cậu, đưa cậu tiền là được. Tôi cũng lớn tuổi rồi, đâu làm sát thủ mãi được đúng không?”  

 

Ân lão thái nói rồi thở dài.  

 

“Tôi nào biết, giờ tự dưng có cái Thái Dương Thánh Giáo nhảy ra đánh nhau với Hồng Môn! Ăn cơm nhà người ta bao nhiêu năm, phải bỏ ra chút sức lực thôi, chậc, chuỗi ngày nhàn nhã đến đây coi như chấm dứt rồi.”  

eyJpdiI6ImhZdnhGd2lQdTFFZ2RyT1Z6dWtcL2RRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InhrUkhqRGxhdXFyT3IrTWJJYnQ5eXhJR3RhZkZBeFNKcStlM3JzV2R5dDlWN2MxSUhRMlJ1c1RWaGxnTE1RaVIiLCJtYWMiOiJiOTA1N2Q2NTBlMjYzMDJjNDI3MWU5OThjMmVlN2M4ZDNiOTFhYTM2ZmY1MmI4YzA3OTRhZTU3YTBmYjc4YzZiIn0=
eyJpdiI6ImNcL0h0TmxuU3NNdjBrRHBNRmV3VjZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlQ5ZmRubGZRb1ZXczMxU3pQeXNMMzQ0bzNYQ1hLd0JQY1lZajFyOERnNzhnQnpZREExQ0Z5WldLTXFNZXF1TnZFcFEwdnpUVnlCTmt0amNvV1NrXC8zRWRPY01XZitGQzBKdjl1OVR2cHErS0dRUmJKTDRqY1R0Qk1KQWFIRHN5OUwxRmRJTkF1Q0ppaG94dnZYSlF1cU1KNnZlVHVWc21OWnh0ZVpMYmdiY05QQkpuR2duT3hIZlNGNVdweWNhK2NoeWdZekZmWVJlWjFpeVVnZXdBcVwvZ1JkQitNeXhCb2NtY2lPcmVINCt2QStnWWhIcjhzTkh2aUxPNXo1N25LQ1NkbkZ0ZUdCelA1cTVUUk1oc1ZYZW5LRlwvamV6N0Y2THNDN3laRTNtUmI4ZUcyajgwNDh6MVFkMGtrVEZOeXVwdGZDZmVLVTZieHNMUDNQQ1dlMDNcLzF2VkxZTkdqNDZsSGFBMm1nSFZZd0t5SkFWRlM0UnZyOG56YXFRTFZ6d24ydVBZdXVCUzFaNW5YYk5LZWhualhmQTFmQ3VCQ2tHQXJVM09oc1UrSDBHdlJYZVhwUGo0M2l0Q1k1MlJlMzZHMGZpUUFORWt0QUY3WjgwTWphWmJZeGVxZHpnUXhabzVFeXA1TE1ndGl4ZkZMVTJxOTdcL1VTMUYzY3FQaXRqVm1LaFwvTlZrU28rSUgrVVF3TU55Q1VOUT09IiwibWFjIjoiNTFiZTMxZDA1MWUwMDk3NDU0NTI4ZTc2MGFhOGU5OWRmNmEwMDVjMzg5MDY5MTE5MGMwOTliYzQ4YzY5NzA4NCJ9

Nhưng ngay lúc này, Ân lão thái lại chỉ vào phía trước nói: “Đến rồi, chính là chỗ đó.” 

Ads
';
Advertisement