Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

Lý Dục Thần đã liên lạc với Vạn Sơn Lâm qua Cao Tử Hạng.  

 

 

Do tình hình căng thẳng ở Bắc Mễ, lúc này Vạn Sơn Lâm đang ở Loset. Khi nghe tin Lý Dục Thần sắp đến, ông ta rất vui mừng, bèn tự mình ra đón và đưa anh đến trụ sở của Hồng Môn tại Loset, cũng là trụ sở chính của Hồng Môn tại Bắc Mễ.  

 

Tại đó, Lý Dục Thần đã gặp được người hiện đang nắm quyền Hồng Môn, đại lão Hồng Môn - Vạn Thời Quân.  

 

Vạn Thời Quân năm nay đã gần 80 tuổi, đầu tóc bạc phơ, râu trắng như tuyết, vẻ mặt hiền hòa nhưng lại toát lên một khí thế uy nghiêm khiến người khác không dám nhìn thẳng.  

 

Tại Hồng Môn, anh còn gặp được vài người bạn cũ.  

 

Vương Sùng Tiên và Kim Tam Mộc của Bạch Vân Quan, đây là những người đầu tiên đến chi viện cho Trung Phu Quan, còn có người cầm quyền tạm thời của Long Hổ Sơn là Trương Tích Khôn, và đạo trưởng của Mao Sơn là Trịnh Thủ Thành, những người nay đã đến chi viện sau đó.  

 

Chỉ có Trịnh Thủ Thành là anh lần đầu gặp mặt. Anh ta là đệ tử của Cổ Thủ Mặc, nhờ mối quan hệ này mà cũng không phải người xa lạ với Lý Dục Thần.  

 

Ngoài họ ra, còn có đạo trưởng Tạ Lâm của Trung Phu Quan, cùng với hai đệ tử của ông ta– Adam và Susan.  

 

Susan là một nữ đạo sĩ người phương Tây, tóc vàng mắt xanh, mặc đạo phục và búi tóc, nhưng nhìn vẫn rất hài hòa.  

 

Adam là người quen cũ. Khi thấy Lý Dục Thần đến, anh ta rất vui mừng, định tiến lên ôm chào nhưng bị đạo trưởng Tạ Lâm nghiêm khắc ngăn lại.  

 

“Cậu Lý, nghe danh đã lâu!”  

 

Đạo trưởng Tạ Lâm đã biết Lý Dục Thần là đệ tử Thiên Đô, là đồng môn với Hướng Vãn Tình, nên thái độ rất cung kính.  

 

“Lần trước thật sự phải cảm ơn sư tỷ của cậu, nếu không thì Trung Phu Quan và lão hủ cũng đã không còn tồn tại trên đời này nữa.”  

 

“Tạ đạo trưởng quá lời rồi. Ông một mình đơn độc truyền đạo ở nước ngoài, công đức vô lượng. Trung Phu Quan gặp nạn, đệ tử Huyền Môn đương nhiên phải ra tay trợ giúp.”  

 

Tạ Lâm thấy Lý Dục Thần không hề cao ngạo giống như những gì đã nghe đồn, được anh khen ngợi, ông ta vô cùng vui vẻ.  

 

Mọi người gặp nhau rất vui vẻ, Vạn Thời Quân bèn sắp xếp một bữa tiệc để đón tiếp Lý Dục Thần.  

 

Lý Dục Thần không tiện từ chối lòng tốt của họ, đành phải nhập gia tùy tục.  

 

Trong bữa tiệc, anh được biết rằng Trung Phu Quan trước đây vốn là đạo quán phát triển tốt nhất ở Bắc Mễ, đã từng có hàng chục đệ tử, tiếc rằng giờ chỉ còn lại hai người Adam và Susan.  

 

Những người khác đều đã hy sinh trong mấy trận chiến với Thái Dương Thánh Giáo.  

 

Không chỉ Trung Phu Quan, mà ngay cả lực lượng đệ tử đến từ Bạch Vân Quan, Long Hổ Sơn, Mao Sơn đều mất đi hơn một nửa, đặc biệt là Bạch Vân Quan. Kim Tam Mộc mang theo mười mấy người tới, giờ chỉ còn lại hai người.  

 

Lý Dục Thần nghe xong không khỏi cau mày.  

 

Vương Sùng Tiên thở dài: "Ôi, tôi tự cho rằng đã trải qua lôi kiếp, đột phá Tiên Thiên, tưởng rằng sẽ khó gặp phải đối thủ nơi trần thế, nào ngờ vừa xuất quan, trận đầu tiên đã suýt mất mạng. Nếu không có Ân lão thái thái ra tay cứu giúp, tôi e là đã chết nơi đất khách quê người rồi."  

 

Vạn Thời Quân nói: "Vương đạo trưởng không cần phải tự coi thường mình, thực lực của ông chúng tôi đều đã chứng kiến. Ân lão cung phụng hôm đó vốn đã chuẩn bị đi cứu người, nếu không có Vương đạo trưởng, một mình bà ấy cũng chưa chắc đã phá được trận pháp triệu hồi của họ."  

 

Lý Dục Thần hơi ngạc nhiên, anh biết tuổi tác của Vương Sùng Tiên, người này đã hơn 100 tuổi rồi, vậy nếu được ông ta gọi là lão thái thái, thì người đó phải già đến mức nào?  

 

"Ân lão thái thái là ai?" Anh hỏi.  

 

"À, bà ấy là một cung phụng mà chúng tôi mời về." Vạn Thời Quân đáp, "Hồng Môn kết giao với các anh hùng trong thiên hạ, chỉ cần là người tài, nếu họ muốn, cánh cửa Hồng Môn luôn rộng mở. Những người gọi là cung phụng, khác với anh em trong bang, dù gia nhập Hồng Môn nhưng không cần phải lạy sư tổ, vị trí trong bang rất đáng tôn trọng."  

 

Nói xong, ông ta thở dài, "Ôi, tiếc là vận mệnh không thuận, các cung phụng ở khắp nơi đã mất rất nhiều, ngay cả Ngô Công Thánh Ngô lão cũng đã qua đời ở Nam Dương."  

eyJpdiI6InZsNlp0R2pESFwvanQzMXZoc2RBQUd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRUWUhcLzJsNTdXalM5eThxUVJKYnYzaUk3NnVaSGpWVVlLeEtsWGhObUdtdEF0NEQ2RVQrREhZdlM5Q1ZnWEdzIiwibWFjIjoiMWYyZWIwZmMwODVlYjlkYmU5N2RiMTJjM2FmMzE4ZmExNTNiNjQyODNhMWMyODI3ZThhMWVlMTllNjIyMTMxOSJ9
eyJpdiI6IlYrOGVZdGl3elMrQzlxUjgwZFwvTUVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJcLysrUG5TRURTQ21CbGlwdjAwMWJnVnpYZ3J6ZVBRS0ZyVEs4T3REMzdqTVBOUjZGR3lLS3Q3Snp5YUJnMkxvbXdZXC92d3Zyb1JhNDdoa2xaOUNEZVR3WlYrNWNicjlBempWZXFBOW96XC9LbGFKdVVIRTlENjA5djJhM1pzVTA3enl3eDdSXC9JN0xsa2krTEtcL3NVbFNrSGRJUkh5c25FMHJ3THRHc0h4TXM1eGpHd0hIRUMyaWdyNEl6bnNQbFN0SkxpT09aa1VZSHFROW53OVlcL2RcLzZkbXd5RXZLUzV6dG5cL2FnQ2tvaGpGMDZqRDRZcGZiUVlSWkRQekVPTGZtUGNGYmkzcWJcL2JNRm9EeFdGeGEwM0VFR2RHZXkxTkpHK0t5Yms4aXRwSnR4THdLaGh4bFRuY2RBQTc1WUc4am5MRU1BbG1OUmg0bFNvc3lhZXZBNkREUlwvTWxjaVZrMDJ1Q2RxYzEwMW40Y0lCRXluSkw4d0xheHk3cXVrUFVISURiYkVUOXdmTmROb0xxQTF4c1ZZeE9lWTdHeHdYam0xNDh5bnM0dUNtV0g3MktybFFid0c2eEQ4akhNejJhRVg1bzR5NEh6eHJWYTNoTmJYMGlKM3BWeGw2a0QycWFyaWQ3ekMzem1CZURzZkJjYkpCSFdRdkk5Qmg5ekJaQmhycG50NXlUeVRKWG1BMTQzaE5ESW1nK1wvSWRRNVhXbE5vWG5JUlZFNWhIZGU0N0pEQWFEYWdlZTVjTkpSaU1hZ2x3TExSeWVWdlFWSGJ1RGh4Z3YwQldcL2txXC9oRnZlNnlobEY0dmF0a2xCWWJIa2xKSWhaSlRqMEJlelphdmprd1BOSndiZ01aRU5qU3BjZjFSRUN3YkhtMVZUZ3J4ckpJV2h4aVA0ZjdlMVRGUzhvbko1ZUJWNU9oUlhkWkZ2b2lQZVB4WElWeElPaUJBT3hSQklqbHVcL3AyUFBocDVCNlJsM25RSEhKUXBzdHRWMU1pVWNoM0JJamZST05oYnBjRmt6NEhPOWZlRzBCVUlKbHgyYzVvODYyUkRPYWt4eEZ6YStmYmw2TXVGT29mRGdGOVMyN1oyR0wwdW9vWnVqaGRYZ3ZSRG1iK25NMHFNXC9yZVJNTHdYWEpOeVRCU1hjdjNIb0VjTU9KWXBqblNVNkplamQxZkVodzF5aHUxYWFuSHZ5SG8wTDVjMTAxRllBTWVJOEdwTTl4XC8xZVJldjEwZTVySmRCQVAwRWhUUGc9IiwibWFjIjoiM2E0YWUzZmJkMTdmNzRkODdmMTlmODUzYmUwMDE2YWNiOTRmY2VlNzE3M2Y4YzM3NWIxMTRiMzJhMDAxOWYxNyJ9

Ads
';
Advertisement