"Không, cậu ấy cũng không phải là ma pháp sư." Cố Ngôn Châu nói, "Nếu dùng phương Tây dùng từ để diễn đạt thì chính là GOD!"
"Oh, mygod! Bây giờ tôi chỉ có thể cầu nguyện cho cô Irene thôi."
Đôi mắt của Anthony mở to, đánh dấu chữ thập trước ngực mình.
Cựu nhân viên CIA này, được mệnh danh là thám tử tư chuyên nghiệp nhất Frani, cuối cùng cũng hiểu rằng CIA, MI6, FSB... đều chẳng là gì trước mặt Thần.
"Xin lỗi, ông Trần, có cậu Lý giúp đỡ, xem ra ông không cần tôi nữa. Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, chúc con trai ông bình yên trở về, xin cáo từ."
"Đợi một chút, cậu Anthony." Trần Định Bang chặn Anthony đang chuẩn bị rời đi, "Cậu đã cung cấp những manh mối có giá trị, tôi sẽ trả tiền cho cậu theo thỏa thuận. Vừa rồi, cậu Lý đã khẳng định giá trị của những manh mối mà cậu cung cấp, chốt kèo rồi mà, một trăm triệu đô la, không thiếu một đồng nào”.
"Thật sự là 100 triệu đô ư?"
"Đương nhiên là sự thật. Người Hoa Hạ chúng tôi luôn giữ lời, tôi, Trần Định Bang tôi sẽ trả cho cậu 100 triệu."
Anthony giống như đang nằm mơ.
Dù thám tử có giỏi đến đâu thì 100 triệu đô la cũng không phải là số tiền nhỏ, trong đời phải thực hiện bao nhiêu vụ án mới kiếm được số tiền này chứ?
…
Trong một biệt thự trang viên ở ngoại ô Frani.
Trần Văn Học khó khăn mở mắt.
Anh ta cảm thấy ngột ngạt, như không thể thở được.
Cơ thể tê cứng khó cử động, chỉ cảm thấy rất lạnh. Máy điều hòa trong phòng bật rất thấp mà trên người anh ta không có quần áo.
Đặc biệt là lưng anh ta lạnh thấu xương.
Anh ta nhớ ra mình đang nằm trên phiến đá.
"Anh tỉnh rồi!"
Giọng một người phụ nữ vang lên, lạnh như nhiệt độ phòng.
Anh ta khó khăn quay cổ, như đang gặp ác mộng, phải cố gắng lắm mới quay được một góc nhỏ thì nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng cách mình không xa.
"..."
Trần Văn Học muốn nói, nhưng không có âm thanh nào phát ra được, chỉ có môi anh ta khẽ cử động.
“Đừng nói chuyện, bây giờ anh không thể nói chuyện được.” người phụ nữ nói: “Phổi của anh không ở trong lồng ngực, không có luồng khí nào đi qua người nên không thể phát ra âm thanh.”
Trần Văn Học kinh ngạc.
Sao phổi có thể không ở trong lồng ngực?
Không có phổi, con người sao có thể sống được?
“Không chỉ phổi mà cả nội tạng của anh cũng bị lấy ra ngoài rồi. Anh biết đấy, con người rất bẩn thỉu, không khác gì chuột cống. Người ta chỉ quen dùng vẻ bề ngoài bóng loáng để che đậy sự xấu xí, bẩn thỉu bên trong mà thôi.”
"Vì lý do này, những người tin vào thượng đế phải được rửa tội. Nhưng lễ rửa tội bây giờ quá đơn giản, quá mang tính hình thức. Nước thánh không thể rửa sạch dơ bẩn trong cơ thể con người, lửa thánh không thể soi sáng bóng tối trong lòng con người."
“Cho nên chúng ta, những người tôn thờ Thái Dương nên lột xác, lấy nội tạng, lấy máu ra ngoài, rửa sạch mọi thứ bẩn thỉu. Sau đó mới có thể rót ánh sáng vào để mặt trời chân chính chiếu rọi linh hồn chúng ta”.
"Anh thật may mắn. Anh đã được Thần chọn, còn chưa bước vào tín ngưỡng của Thần đã được thần cho phép, gột rửa linh hồn và thể xác của anh. Tôi đã rửa sạch nội tạng của anh, vừa nãy đã đặt tim của anh về chỗ cũ”.
"Đợi một chút, để tôi đặt phổi của anh trở lại thì anh có thể nói chuyện được rồi."
Trần Văn Học rợn cả tóc gáy
Bất chấp sự ngột ngạt tê bì, anh ta dùng hai tay để chống đỡ nâng phần thân trên lên một cách khó khăn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất