“Miệt Cơ bảo tao nhỏ Tiên Nhân Lệ vào trong hồ chứa nước trên thượng nguồn của làng Mèo, lại cho tao một viên thuốc giải, nói đây là thuốc giải duy nhất của Tiên Nhân Lệ, bảo tao uống nó. Đợi khi người làng Mèo đều trúng độc rồi, tao lại dùng máu của mình giải độc cho bọn họ, như vậy bọn họ sẽ xem tao như thần thánh. Như vậy, là tao có thể khống chế cả làng Mèo, tìm một vài tim người thích hợp ở làng Mèo cho cô ấy là được.”
“Tao biết chuyện này thương thiên hại lí, nhưng đứng trước dung nhan của Miệt Cơ, tao đã mất đi tất cả lý trí của mình, tao đã đồng ý với cô ấy. Nhưng tao không nhỏ Tiên Nhân Lệ vào trong hồ chứa nước, hồ chứa nước đó là nguồn nước cả toàn bộ làng Mèo, mấy chục trại lớn nhỏ, cũng phải mấy chục nghìn người, tao lo máu của tao không đủ dùng, vì vậy đã nhỏ vào trong giếng nước của làng Xà.”
“Tao cứ tưởng Miệt Cơ luyện dược chỉ cần một hai quả tim người là đủ rồi, nhiều nhất mỗi năm luyện dược một lần. Tao nghĩ làng Xà có hơn nghìn người, mỗi năm chọn ra một hai người thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Nhưng tao không ngờ, nửa năm đầu khi bắt đầu luyện dược là một lò, về sau mỗi tháng hai lò, hơn nữa, lượng thuốc cũng ngày càng gia tăng, thuốc dẫn ban đầu là một quả tim người, cuối cùng biến thành bảy quả.”
“Tao không thể giết nhiều người ở làng Xà như vậy được, vì vậy mới để ý tới Miến Bắc. Mấy khu vực đó nuôi một đám heo con, chỉ riêng Diệu Ngõa Để đã có mấy trăm nghìn người, mỗi ngày đều có hàng trăm hàng nghìn người chết vì những nguyên nhân khác nhau. Tìm thuốc dẫn ở đó, không có nguy hiểm gì cả. Việc này vừa để tao giải quyết được nhiệm vụ mà Miệt Cơ giao cho, vừa bảo vệ được làng Xà.”
Khuất Hồng Hạc thở dài: “Người làng Xà từng cứu tao, tao không muốn làm hại bọn họ. Đáng tiếc, thuốc giải duy nhất của Tiên Nhân Lệ bị tao uống mất rồi, chỉ có thể dùng máu của tao để giải độc cho bọn họ mà thôi.”
Lý Dục Thần cười khẩy nói: “Đến bây giờ ông vẫn còn cho rằng bà ta cho ông uống thuốc giải hay sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Bỏ đi, ông ngu xuẩn như vậy. Tôi cũng không muốn nói nhiều với ông làm gì. Cái giếng mà ông hạ độc nằm ở đâu?”
“Ở lão trại.”
“Dẫn tôi đi.”
Khuất Hồng Hạc và Xà Bích Yên dẫn Lý Dục Thần và Nghiêm Cẩn đến lão trại, tìm miệng giếng đó.
Lý Dục Thần đứng bên mép giếng, thần thức đi vào dò quanh đáy giếng một vòng. Nước giếng bình thường, nhưng trên vách giếng quả thực còn sót lại một vài thứ kì quái. Khi thần thức tiếp xúc, phản hồi lại, vậy mà lại khiến anh dâng lên một niềm thương nhớ khó hiểu.
Anh đã trải qua ba kiếp, linh hồn được rèn rũa, cường đại tới mức nào, vậy mà chỉ với thứ nhàn nhạt còn sót lại này đã có thể lay động được cảm xúc của anh. Vậy những người dân bình thường đó làm sao có thể chịu đựng được? Chẳng trách bọn họ lại không ngừng rơi lệ, bi thương mà chết.
Mà khi nỗi bi thương dâng lên, tâm ma ở sâu trong huyết mạch cũng bị lay động theo. Tâm ma vừa động, ma khí liền sinh ra, mà ma khi này quả nhiên có hiệu quả khắc chế Tiên Nhân Lệ. Vừa dâng lên, nỗi nhớ thương kì lạ trong tim đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Có thể chắc chắn rằng, huyết khí Thiên Ma, chính là thuốc giải của Tiên Nhân Lệ.
Vấn đề là, Miệt Cơ lấy huyết khí Thiên Ma ở đâu để hạ huyết chú Khuất Hồng Hạc?
Và tại sao bà ta lại muốn hạ độc mẹ anh Cung Lăng Yên?
Trong mơ hồ, chuyện này còn có liên quan đến cả Ma giáo và Thiên ma.
Lý Dục Thần vừa suy nghĩ, vừa duỗi ngón tay ra, rạch một nhát lên lưỡi kiếm Huyền Minh.
Đầu ngón tay ngưng tụ ra một giọt máu, tròn trịa như hạt châu, trắng mịn như sữa, nhưng bên trên lại có một luồng khí đen bay quanh, đó là huyết khí Thiên Ma vừa mới sinh ra.
Anh nhẹ nhàng lật tay, giọt máu rơi vào trong giếng.
Nồng độ Khí Thiên Ma trong cơ thể Lý Dục Thần tất nhiên không phải là thứ mà Khuất Hồng Hạc có thể so sánh được.
Một giọt máu này, đủ để giải độc Tiên Nhân Lệ trên người của người dân làng Xà rồi.
“Múc nước giếng này lên, cho mỗi người uống một bát, bệnh của các người sẽ không còn tái phát nữa.”: Anh nói với Xà Bích Yên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất