Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

 Đại Ninh quay về biệt thự nhà họ Kỷ, đúng lúc đụng phải Kỷ Mặc Giác chuẩn bị rời khỏi nhà.  

 

Trên tay Kỷ Mặc Giác xách một cái túi lớn, bên trong chứa vài món đồ mà Kỷ Điềm muốn. Kỷ Điềm nằm trong bệnh viện, mỗi ngày sau khi tan ca Kỷ Mặc Giác đều sẽ đi thăm cô ta, đáp ứng yêu cầu của cô ta, về biệt thự lấy đồ cho cô ta.  

 

Bị Đại Ninh bắt gặp, Kỷ Mặc Giác vô thức giấu cái túi ra sau người, vừa định mở miệng nói chuyện, Đại Ninh lại giống như không nhìn thấy anh ta, lướt qua bên người anh ta.  

 

Loại cảm giác không thoải mái trong lòng kia lại bắt đầu quấy phá. Cho dù trước kia Đại Ninh và anh ta cãi nhau, đánh nhau túi bụi, cô cũng chưa từng đối xử với anh ta như vậy.  

 

"Này, Kỷ Đại Ninh!" Kỷ Mặc Giác không nhịn được nói: "Cô bị cái quái gì vậy?"  

 

Bước chân Đại Ninh dừng lại: "Cậu nói xem tôi bị cái gì?"   

 

Thật ra ngay khi vừa mở miệng Kỷ Mặc Giác đã hối hận, hận không thể vả cho chính mình một cái. Kể từ khi anh ta và Đại Ninh lớn lên, hình thức ở chung của hai người luôn mâu thuẫn như vậy, lần này cô trở về... Kỷ Mặc Giác vốn định buông bỏ quá khứ, coi như là nhường con gái, thế nhưng vừa mở miệng lại không khác gì gây hấn.   

 

Trong lòng Kỷ Mặc Giác buồn bực, trên mặt lại cố ra vẻ điềm nhiên như không có gì xảy ra.  

 

"Cho dù cô không thích Kỷ Điềm, cũng không cần tỏ thái độ này với tôi. Chờ cô và Kỷ Điềm ở chung sẽ biết cô ấy thật sự là một cô gái tốt."  

 

Đại Ninh sờ soạng viên kẹo Trần Cảnh cho trong túi, chậm rãi nói: "Đúng thế đúng thế, cô ta là cô gái tốt, tôi cực kỳ xúc động với tình cảm của hai người các cậu."  

 

Đến cả phản bác Đại Ninh cũng lười, thậm chí khi nói những lời này cô cũng không có cảm xúc gì, giống như chỉ coi Kỷ Mặc Giác là một người qua đường râu ria, mỗi một chữ đều là qua quít cho xong.  

 

Thanh Đoàn rụt cái đầu nhỏ, đột nhiên hiểu được một đạo lý, trông đợi càng nhiều, căm thù càng đậm.  

 

Kỷ Mặc Giác đã khiến Đại Ninh quá thất vọng. Rõ ràng cô có biện pháp để đối phó với tất cả mọi người, thế nhưng ngay cả một chút sức lực cô cũng không muốn lãng phí lên người Kỷ Mặc Giác. Nhất định là trong lòng cô từng có oán hận.  

 

Bao nhiêu lời của Kỷ Mặc Giác đều bị chặn lại nơi cuống họng. Nếu như cô phản bác, anh ta còn có thể giải thích, nhưng hết lần này tới lần khác anh ta nói cái gì, cô đều tán thành lấy lệ. Ngoại trừ cảm thấy khó chịu trong lòng, Kỷ Mặc Giác hoàn toàn không có cách nào bắt chẹt cô.  

 

Anh ta vừa xuất thần trong chốc lát, Đại Ninh đã đi lên tầng.  

 

Kỷ Mặc Giác nhìn bóng lưng xa cách của cô, trong mắt có chút mờ mịt.  

 

Ở trước mặt anh ta Kỷ Đại Ninh vẫn luôn tràn đầy sức sống, nhưng hôm nay, hình như đến cả nói cô cũng chẳng buồn nói với anh ta.   

 

Trong lòng của anh ta giống như bị thứ gì chặn lại, buồn bực phát hoảng.  

 

Kỷ Mặc Giác cắn chặt răng, được rồi, Kỷ Đại Ninh đã không chào đón anh ta, anh ta đi đến nơi có người chào đón anh ta.  

 

Trên đường đi, Kỷ Mặc Giác đột nhiên nhớ tới một phong thư vừa nhận được hôm nay, trong lòng chỉ còn lo lắng.  

 

Một phong thư không ký tên, nói với anh ta rằng có người báo cáo dưới lòng mảnh đất ở Đông Thành kia có mộ phi tần.  

 

Nếu đây là sự thật, vậy thì đúng là đáng sợ.  

 

Dưới lòng đất có di vật văn hóa, đương nhiên mảnh đất này thuộc về quốc gia, nửa mét vuông cũng không thể động vào, tương đương với mua một miếng đất chết.  

 

Nhưng phong thư này đã chẳng kí tên, lại còn không đưa ra chứng cứ.  

 

Thậm chí trước đây Kỷ Mặc Giác còn chưa từng nghe nói về chuyện có mộ phi tần. Anh ta chỉ biết là lợi ích cực kỳ lớn, ngay cả Quan Tái Thường của xí nghiệp nhà họ Ngôn cũng muốn tranh đoạt.  

 

Ông ta chính là lão cáo già có khả năng quan sát sắc bén!  

 

Phong thư này sẽ không phải do Quan Tái Thường gửi đến để lừa anh ta thu tay đấy chứ?  

 

Trong lòng Kỷ Mặc Giác dao động, cho người đi thăm dò, kết quả không tra ra được là ai gửi.  

 

Anh ta càng cảm thấy chuyện này có gì đó mờ ám, trên đời này còn có người làm việc tốt không lưu danh sao? Chắc chắn là người của Quan Tái Thường phái đến lừa anh ta!  

 

Ngày mai là buổi đấu thầu cuối cùng, thành bại nằm trong một lần này, ngày mốt đã là sinh nhật của ông nội rồi, anh ta cũng không thể bị mắc lừa, để lại Đông Thành cho người ta.  

 

Nhưng hơn một trăm hai mươi tỷ không phải là con số nhỏ, Kỷ Mặc Giác đến bệnh viện, trong lòng lại bắt đầu do dự, lỡ đâu lời người kia nói là sự thật thì sao?  

 

Trong lòng của anh ta bận suy nghĩ chuyện này, lúc gặp Kỷ Điềm cũng không tập trung.  

 

Kỷ Điềm hỏi: "Anh, anh nghĩ gì thế?"  

 

"Không có gì, thân thể em khỏe hơn chút nào không?" Rốt cục Kỷ Mặc Giác cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc, anh ta không kể chuyện của công ty cho Kỷ Điềm.  

eyJpdiI6ImxYZUVkcDdDTHpWNkpTMzFrT0wyNkE9PSIsInZhbHVlIjoibWhjZGZaaHdTWDZNaUVYWmpyaWFKM1Q4S0ZzNDY1NnJ1c0JQdDBjZkdLK1h3aElcL2NUVmtDMXM1TWlmcjBHcjUiLCJtYWMiOiI2ZjZhM2IzYzI1ZGExYTNlNjNmZjAzNjBiMzQxYWY5YTc2YzBiNDRlNGI1MTU0MDhkNGVjMjgyZjA2YmUwMjlkIn0=
eyJpdiI6IkxlOHJHQXJ2TWQ1NVN3dGZEbXRUQkE9PSIsInZhbHVlIjoiY3QrODRwbGx4T1hsZnVIWk1WSEplcU5XYURXRit4ODRQZmpmT1RVTUZ2ZjFCRVZqcnNnbE5SeXJxZkxURjNWUXRvSFdyQXJ5V3RTZThNMmloWTVqTFRibFg2cnRcL0crXC80TzdUWVdUYWlqNXUzeFpjcDY4TWhuOEtKeDU4Q1lDSWJGMWUrK3ViME1VY3lBWURmNnpWWEhkSjVmNHFhTGFhN2tSajhTRThYWkptRVh2TCtpYWl0SThRck5LbGR5QU1oNHRcLzhVRlBDTDQxeVAzam9kZGhZRDlqbnVBTUpPK241OXI5WVVpZ1BlM0VjYmNkbkxGeDhBVXVUbEI5OVwvc25sN0lVaE9vZUs5bFwvQWFDa0Jzd1E0UUtxSEJYZCtOb0I1XC8zMWJzcEhqN0JGZFFTTDdkS1lpdUhkRjEyV1JISVA1OU9cL1p4dEFCcENVS1hMa3hXNGkxa0VTUWY2bW0ySkZzNFZ6Rm1IWGlNNXBkaGdOTXdPaitScFBHSDluTXVHUyIsIm1hYyI6ImY0MmQzZWIzMzM1YjVlMTQyYzk5YmMwNzFiMjY1MDdkNjI1YjA4MTZlYTdmYTFiODZmYzJiYjJkNGM2ZTgyZDYifQ==

Cô ta nhìn qua vô cùng đáng thương, Kỷ Mặc Giác đang nóng nảy cũng không kìm được mà bĩnh tĩnh lại, an ủi: "Không có chuyện gì, ông nội sẽ hiểu cho tấm lòng của em." 

Ads
';
Advertisement