Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Lúc hai người chọn trà, Đại Ninh cũng không chỉnh anh, chọn một loại trà mà ông nội thường uống.  

             Cô được nuông chiều đã quen, không quá bận tâm đến suy nghĩ của người khác, cũng không thèm cân nhắc xem Trần Cảnh có thể gánh nổi cái giá này hay không.  

             Trần Cảnh không nói gì, quẹt thẻ thanh toán, thù lao đi một chuyến này trong chớp mắt đã về không.   

             Trên con phố đối diện, một người đàn ông trung niên nho nhã đang quan sát bọn họ từ xa, nói đúng hơn là nhìn Trần Cảnh.  

             Ánh mắt của ông ta sáng rực như khó có thể tin.  

             Thanh Đoàn từ bỏ việc tự mình dối mình đi giận dỗi với Đại Ninh, nhắc nhở cô: "Quan Tái Thường ở phía đối diện đang nhìn Trần Cảnh."  

             Đại Ninh có chút hứng thú: "Chuyện gì?"  

             Thanh Đoàn cạn lời đáp: "Quan Tái Thường, trong nguyên văn là phụ tá của 'Ngôn Cảnh', giúp con cưng của ông trời trở thành một ông chủ lợi hại."  

             Nó đã nói đến như thế, Đại Ninh rốt cục cũng có chút ấn tượng. Cô không có thiên phú trong chuyện kinh doanh, cũng ngại quan tâm đến mảng này.  

             Nhưng lúc bố mẹ cô còn khoẻ mạnh đã từng mắng Quan Tái Thường này không chỉ một lần.  

             Người này cực kỳ lợi hại, nếu như nhà họ Ngôn thuộc về ông ta thì đã sớm lợi hại hơn nhà họ Kỷ vô số lần. Thủ đoạn kinh doanh của Quan Tái Thường chỉ e cũng không thua kém Triệu Dữ là bao, dù sao ông ta cũng là "ngón tay vàng" của Ngôn Cảnh. Ông ta huấn luyện Ngôn Cảnh thành một người rất lợi hại, trong nguyên văn "Ngôn Cảnh" cũng không bài xích ông ta như những người khác trong nhà họ Ngôn, ngược lại vô cùng tín nhiệm, đoàn kết với ông ta, cho nên sau này nhà họ Kỷ mới dần dần suy tàn.  

             Quan Tái Thường là người rất thần kỳ, trong lòng ông ta không có tham vọng thương nghiệp, chỉ có yêu đương tình ái.  

             Người phụ nữ ông ta yêu là vợ của người khác, cũng chính là mẹ ruột của "Ngôn Cảnh" và "Ngôn Minh Khấu". Ông ta yêu ai yêu cả đường đi lối về, yêu đến điên cuồng, thậm chí dốc hết tình bố ra mà đối đãi với hai đứa bé nhà họ Ngôn, ngu ngốc chuyển nhượng cổ phần cho con trai của người mình yêu vân vân. Nhà họ Ngôn quả nhiên là lợi hại, quan hệ hỗn loạn mà cởi mở.  

             Nghe Thanh Đoàn miêu tả, hẳn là Quan Tái Thường đã hoài nghi thân phận của Trần Cảnh, chỉ vừa nhìn lướt qua Trần Cảnh một cái đã có thể liên tưởng ngay đến người tình chết sớm, đủ để thấy tình yêu chân thành đến mức nào.  

             Có lẽ Quan Tái Thường xem mình như bố của Trần Cảnh.  

             Con ngươi Đại Ninh đảo một vòng, nếu như Trần Cảnh chán ghét tên Quan Tái Thường này, vậy thì thú vị đây. Không có Quan Tái Thường giúp đỡ, nói không chừng đứa con thứ hai của vận mệnh sẽ không lợi hại như vậy.  

             Trong lòng cô bắt đầu nảy lên ý đồ xấu, có thể khiến cho Trần Cảnh hận không thể giết chết Quan Tái Thường.  

             Đại Ninh tỉnh bơ ôm cổ Trần Cảnh, nũng nịu lầm bầm: "A Cảnh, người ta đau chân."  

             Trần Cảnh hơi ngửa đầu ra, không được tự nhiên tránh khỏi hơi thở nóng bỏng của cô, dứt khoát ôm cô lên rồi đi. Trong chốc lát anh vẫn chưa thích ứng được với cái thân phận bạn trai này lắm, nhưng trong lòng lại vừa ngọt ngào vừa thỏa mãn, cũng nguyện ý làm rất nhiều chuyện cho cô.  

             Đau chân là giả vờ, nhưng Trần Cảnh vẫn mang cô đi mua một đôi giày mới.  

             Dù sao lúc làm anh trai yêu chiều đã quen, giờ phút này anh cũng không thấy khó chịu chút nào.  

             Đại Ninh và Trần Cảnh chơi với nhau nửa buổi chiều, cũng không nhắc đến chuyện của Kỷ Điềm, dù sao hiện tại cô đang "yêu đương chân thành", nếu để lẫn những tạp chất khác vào sẽ không tốt.  

             Buổi tối, hai người cùng nhau ăn cơm xong, Trần Cảnh đưa cô về nhà.  

             Đại Ninh không cho tài xế đi theo, cô đắc ý suy tính, còn không quên căn dặn Thanh Đoàn.  

             "Đồ ngốc, chờ chút nữa lúc chúng ta hôn nhau, cậu nhớ phải vớt nhiều vận may chút nghe không! Nhất định phải vớt nhiều đó! Chúng ta không thể thua thiệt được."  

             Thanh Đoàn: "..."  

             Đại Ninh kìm nén ý nghĩ xấu, cố ý cào nhẹ vào lòng bàn tay Trần Cảnh.  

             Ban đầu Trần Cảnh vẫn cố nhịn xuống, một lúc sau thấy không chịu nổi nữa mới nắm chặt tay cô lại: "Đừng nghịch."  

             Trong câu nói này của anh còn có chút nghiêm khắc khi làm anh trai trước đó, tiếc là không có tí hiệu quả gì.  

             Cô cười hì hì nhào vào trong ngực Trần Cảnh, hai tay ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn rỏi của người đàn ông.  

             "Anh cứ như vậy mà tới thủ đô, mặc kệ mẹ con Trần Liên Tinh sao?"  

             Trần Cảnh nói: "Anh đến, đến mấy ngày, rồi sẽ về."  

             Đại Ninh mất hứng trừng anh: "Anh chọn em hay là Trần Liên Tinh."  

             "..."  

             "Nói mau!"  

             Trần Cảnh mím môi, bị Đại Ninh nhéo một cái trên lưng. Khóe mắt anh giần giật, không đau nhưng có hơi ngứa. anh cúi đầu nhìn cô, thấp giọng nói: "Em."  

             Thân thể thiếu nữ trong ngực thơm ngát, cô như một đứa nhỏ ngang ngược, rì rầm: "Vậy thì không cho phép anh về, em ghét Trần Liên Tinh, vừa xấu người vừa xấu nết."  

             Nếu đổi thành Trần Cảnh mười bảy tuổi nghe cô nói về Trần Liên Tinh như thế, đoán chừng đã hận không thể đánh chết cô, nhưng Trần Cảnh của bây giờ thì đến cả chút xíu tức giận cũng không có.  

eyJpdiI6Ik80XC9vSzEzY1RBbjNXWU1Rdkx6OEhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFHYVZFOUpyOHMyYTB6QjNLMUtLdEx1d0J6cXppZkFXZzVSZDNzOStHY1JYZmZlWEpmUzJqbnRhZVp0NWVOZ3hKNG9Mb3JPbmFDNm9GTUZoajAza3ZmdXQ0M3ZNTzhVdGtaZWRJK0VLaktySitmVnh4YWNFaE5TZ3hPdzhWUHFCN3o2WXdVMHpzUjBBdjBEeG9JdjhZdTQxdVVGcGtZbysza2hvSjNPQnJ1RFdcL0t1RG82NU96VEkzVm5xU05URDJTdkJweEVsUjVCOGpkQmxHMmhcL2ZGVDZUSGc5OVU0QWtLeWpTMGRiaWZvbGlWUGlpUE9wd25YSmNHWVwvKzJwS3BZdDhHbXlpZk9Sd3Z2RDhxcEgzWVRBPT0iLCJtYWMiOiI0MjU3ZTFkNmIzNDhiNjAzM2YzZjc5Mjc4NmVlY2M5ZDUzMTUwMjA3YTE2MmYwYThlZDUzNGRhY2JmNTMyOWJlIn0=
eyJpdiI6ImlwNU9DeU1CVzNcL0hmbkVOTHBOM2RnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJlajJzUnFEZjZ0dHhCZDZjeEdkRjcrejBGM0lcL042NTJwUDZVa3VIaXBnTUE3WVNOMEpsdW1zZnVwRXA5Z3VQYzlESUpqOWp0WGV1dFBveURwRlBrUXhlRFBMRm03WlBsMGVkTGhoRWpnNGNLTkVaMHFcL1k1RzVXVEN5UEo4cWpUamFvd2J5WkxUQ2VBT3RIZEJRREU3bGxlcVwvcUw3SE1tbXlsVTlKbm9Xek1HamFGSUZsb3VMXC9xNHNtZFhjTjFJMDlXakh1Q2UzOFBGSER6aU5PUjlvSnVrcWd3NXdPNmJWY1JhUWQxc0lFZjFSM0NEZEVQOE8rd0dnSWxhYWt2ckVJd0hQc3RLYzBhZzBNcDVLUCtPWVlWQWpvRHN0TDZCb2wwZ2NQT1crZmlQVzU1S1ZUWTczd0oyVlpXbUt3ZCIsIm1hYyI6IjEwZjZlZTZhMTFiYzAxNzlmYzBjZjNmZmVmZjFjOGRmYjY5N2ExYjkwZTI0MGY2NzQxZmMzNDIxY2M1ZmZmMTgifQ==

             Nếu Đại Ninh nói muốn giới thiệu anh với người nhà không phải là lừa anh, vậy thì muốn sống với anh đến hết đời cũng có thể là sự thật.

Ads
';
Advertisement