Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Thấy Trần Cảnh rất lâu không nói gì, Đại Ninh lập tức suy bụng ta ra bụng người, ngờ vực hỏi: “Không phải là anh để ý Kỷ Điềm nên không nỡ đấy chứ?”  

             Sắc mặt Trần Cảnh sa sầm, nếu anh để ý Kỷ Điềm thật thì đã tốt, anh sẽ không phải nghe cô gái lòng dạ hiểm độc này xúi giục anh đi phạm tội.  

             Thấy Trần Cảnh cũng không giống là như vậy, Đại Ninh khẽ nói: “Anh nói đi anh có làm hay không, không làm thì thôi, tự em nghĩ cách.”  

             Trần Cảnh bị cô chọc tức nghẹn nhưng anh lại sợ cô đi làm chuyện xấu thật.  

             Làm chuyện xấu kiểu này sẽ không ai tha thứ cho cô. Anh hiểu rất rõ không được động chạm vào luật pháp, cha nuôi Trần Kế Duệ của anh vẫn đang còn ở trong tù.  

             “Không, không thể, tạt a xít sun phua rít, anh, anh giúp em, nghĩ, nghĩ cách, cách khác.”  

             “Em không muốn những cách khác.” Thiếu nữ thu tay về, nói trở mặt là lập tức trở mặt, “Còn nói là thích em, đồ đàn ông xấu xa, để mặc người khác ức hiếp em!”  

             Trần Cảnh: “...”  

             Anh nói thích cô bao giờ? Tất cả đều là lời từ một phía của cô. Hơn nữa, anh cũng không hề để người khác tùy tiện bắt nạt cô, không phải anh đã nói là sẽ giúp cô nghĩ cách khác rồi sao? Với lại, nói cho cùng, người bị tạt a xít là anh, cô vẫn đang rất ổn.  

             Nếu đúng là Kỷ Điềm thật thì anh sẽ giúp cô. Dù cho cô vừa xấu tính lại còn tùy hứng, không hề ngoan ngoãn như lúc mới gặp nhưng anh vẫn… không thể nào trơ mắt nhìn cô bị thương, nhìn cô chết.  

             Trần Cảnh cất đoạn audio đi: “Cho, cho anh, thời gian.”  

             Hiện tại anh không thể làm gì được, hai hôm nữa bà Trần sẽ làm phẫu thuật, Trần Kế Duệ vẫn chưa được cứu ra.  

             Đại Ninh cũng biết, cho dù Trần Cảnh có trung thành thì anh cũng không phải là một thằng ngu, bảo đi phạm tội là đi ngay. Cô đổi ý, không ép buộc nữa, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có ngày Trần Cảnh bằng lòng.  

             Cô rầu rĩ không vui đá anh ta một cú, nói sang chuyện khác.  

             “Ngày mai em đi thật rồi.”  

             Trần Cảnh khựng một chút: “Ừm.”  

             “Nếu anh không nỡ xa em thì anh nói ngay đi, chưa biết chừng em không đi nữa thì sao?”  

             Ánh mắt cô trông rất vui vẻ, Trần Cảnh dời mắt nhìn đi chỗ khác, anh biết cô cố ý đùa anh, anh không nói. Lần này tạm biệt nhau rồi, có khi cả đời cũng không gặp lại nữa.  

             Cô chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của anh, anh là một người đàn ông bình thường ở một thành phố nhỏ, không cách nào gặp lại được cô.  

             Anh có nhiệm vụ của mình, không thể tự hạ mình đưa tới tận cửa cho cô đùa bỡn.  

             Trần Cảnh biết rõ cô không thích anh, nếu cô thích thì đã chẳng bảo anh đi làm chuyện không có đường lui. Tuy hiểu vậy nhưng suốt thời gian qua cô không hề có chút tình cảm nào với anh vẫn khiến lòng anh thắt nghẹn.  

             Cô không còn là em gái anh nhặt về, không phải người thân của anh, cũng không thể trở thành người yêu của anh.  

             “Nếu không chịu giúp em thì cả đời này chắc cũng không gặp lại nhau nữa đâu.” Đại Ninh cười hì hì, “Nể tình anh che chở cho em lâu như vậy, Trần Cảnh, trước khi em đi, anh có muốn ôm em một cái không?”  

             Trong nội tâm cô biết, Trần Cảnh sẽ nhanh chóng biến thành “Ngôn Cảnh”, không hề có chuyện vĩnh viễn không gặp lại, nhưng Trần Cảnh không biết.  

             Nghe cô nói vậy, hàng mi của anh chớp chớp.  

             Anh nhìn cô thật sâu, đến lúc cô thấy buồn ngủ, cho rằng anh không muốn ôm thì người đàn ông nghiêng người tới ôm cô vào lòng.  

             Anh siết chặt vòng tay, cứ ôm cô như vậy mãi.  

             Anh vẫn im lặng như trước.  

             Dù cho Trần Cảnh không hề nói lời tạm biệt, cũng chưa từng nói thích cô, thế nhưng toàn bộ động tác đều phơi bày rõ ràng tình cảm của anh.  

             Cô cười, tựa vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ loạn nhịp của Trần Cảnh.  

             Đại Ninh vòng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo khỏe khoắn của người đàn ông. Cô vốn nghĩ, không ôm thì thôi, anh muốn ôm thì cho anh ta ôm một cái, sau này vẫn còn phải lợi dụng anh tiếp, muốn người ta tình nguyện xông pha lửa đạn thì ít ra cũng phải cho một chút lợi lộc dỗ dành.  

             Anh trai gì chứ, cô trào phúng nghĩ, quả thực là trò cười.  

             Đại Ninh đẩy Trần Cảnh ra, một người đàn ông đi ra khỏi nhà, tóc anh ta hơi rối, vừa đi vừa cài cúc áo sơ mi.  

             Là bạn trai của Trần Liên Tinh.  

             Đại Ninh không ngờ trong nhà Trần Cảnh vẫn còn người khác. Cô tò mò nhìn anh ta một cái đúng lúc tên con nhà giàu đó cũng nhìn thấy cô.  

             Với tên con nhà giàu này, người đàn bà tên Trần Liên Tinh kia thực sự là một kẻ ngu ngốc, bảo gì làm đó, còn đòi làm bạn gái của anh ta ư? Chẳng qua anh ta chỉ đang chơi đùa mà thôi.  

             Không ngờ đòi tới nhà cô ta chơi, cô ta muốn chiều ý anh ta nên cũng đồng ý.  

             Cô hai nhà họ Kỷ nói đúng, đây đúng là một đưa ngu ngốc có thể chơi chán thì vứt đi.  

             Thấy anh trai của đứa ngu xuẩn đó, tên con nhà giàu đấy liếc nhìn một cái, không ngờ lại bị cô gái đứng cạnh anh hấp dẫn, không rời nổi mắt.  

             Anh ta nhìn Đại Ninh với vẻ ngỡ ngàng.  

             Trời ơi, có người con gái xinh đẹp đến vậy hay sao? Đây là bạn gái của anh trai Trần Liên Tinh hả?  

             Tên con nhà giàu liếm liếm môi, gần như không kìm nổi bước chân muốn tới gần. Một ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, tên con nhà giàu rùng mình, nhìn vào mắt Trần Cảnh.  

             Mặc dù anh ta ăn chơi nhưng anh ta không ngu. Anh trai của Trần Liên Tinh vừa rồi nhìn thấy anh ta chơi em gái mình ở nhà cũng mặc kệ, không ngờ mới nhìn bạn gái anh ta lâu một chút, anh ta đã trông như thể muốn giết người.  

             Tên con nhà giàu thầm tiếc trong lòng, đành để sau này tìm cơ hội sau vậy, anh ta nở nụ cười với Đại Ninh rồi lái xe bỏ đi.  

             Đại Ninh lập tức hiểu ra có chuyện gì ở đây. Trong lòng cô thầm cảm thán Trần Liên Tinh ghê thật, thật giỏi ăn chơi. Nếu Trần Cảnh trong truyện gốc thực sự có ý gì với Trần Liên Tinh thì chắc trên đầu đã cắm chi chít sừng rồi.  

             Càng nghĩ càng thấy buồn cười, cô nhéo eo Trần Cảnh một cái.  

             “Em gái của anh giỏi như thế, anh có cảm tưởng gì?”  

             Trần Cảnh nắm chặt bàn tay nghịch ngợm của cô, không có cảm nghĩ gì hết. Bao nhiêu năm qua, anh đã có sức miễn dịch với tất thảy các chuyện Trần Liên Tinh làm. Trần Liên Tinh không thể làm anh tức chết nhưng người trước mặt này thì có thể.  

             Cho nên cô rời đi cũng là chuyện tốt.  

             Anh không muốn tìm tòi nghiên cứu quá khứ “huy hoàng” của Đại Ninh mà Kỷ Điềm nhắc tới. Không biết, đỡ phải tức.  

             “Ngày mai, ở sân ban Phượng Minh, anh sẽ tới tiễn em chứ?” Đại Ninh hỏi.  

             Trần Cảnh nhìn vào mắt cô, cô vẫn đang cười, không hề có chút bịn rịn lưu luyến nào khi rời khỏi cuộc đời của anh ta. Anh xoay người đi, mặt không hề thể hiện bất kỳ thái độ gì.  

             *  

             Lý Minh và Lý Hồng xách cá diếc mang từ quê lên tới thăm Trần Cảnh.  

             Trần Liên Tinh mở cửa thấy hai chị em, cô ta bĩu môi xem thường. Lý Hồng cũng không thích cô ta, âm thầm lườm nguýt.  

             Trần Cảnh nói: “Ngồi đi.”  

             “Anh Cảnh, hề hề, anh xem con cá này đi, đem nấu canh thì tươi lắm. Anh có thể làm cho Đại Đại ăn, em ấy còn đang đi học, cần bồi bổ sức khỏe.” Lý Minh nhìn chung quanh, “Ồ, Đại Đại đâu?”  

             Anh ta vừa hỏi vậy, bầu không khí bỗng đông cứng trong chớp mắt.  

             Trần Cảnh im lặng, Trần Liên Tinh cười trên nỗi đau của người khác mở miệng: “Lý Minh vẫn chưa biết đúng không, cô ấy không phải trẻ mồ côi đâu, cô ấy là con gái nhà giàu thực thụ đấy, cô ấy ăn nhờ ở đậu ở nhà tôi lâu như vậy, giờ nói đi một cái là đi luôn.”  

eyJpdiI6IndxY0RBRmYwRjJwczBOdmZzU3p3MUE9PSIsInZhbHVlIjoiNzhKMkc4Qkw3djVQT1VGUEljaVB5RGZTVnRhMjhQOWtueG91bnVPZFlWeDBjZ2dFS3A4TFV6OWc1djFrTVY2TlZuYmM4cSsxd2Z6S3lHc3lJQkJ6d0lrdTNUNTFlR0FyY01vRHFNZkhFZHpQYVA0bjdwNm0zb1ZvbHdyejV6YTYyQXpSMkduaW0zQ2c1dEY2MWUwc3p6YSt5UUVXMklcL2VEcER5XC9cL2FDY3A2QWhTTEZsSXF3c1VSRVBieVJhVDFndTVrWjRIUmM3R2lUcXJGYWVaektidWF0M1k2ZzBGXC9Cb1B5TlwvZFFuNitNZVVyMUI0YVZkcU1iUkVXQ3FEN0pidXpWREtZQzh0Tkh1ZmRGSHZCOFBMOE91Y0orUzR0QTFcL1BIR0Z3c1prTVR6dzdEWTNtak9KQzNuVzdjSmo3dUxMUmpreGxpb0hiNlF0Q1dyXC9VVnY3cEpKSG1VdkZCT3NsR1lOY090dnJzWVB6dlRsVE5CTzZNc1NGNFpaZnh0cyIsIm1hYyI6IjM2YTMxMTA0ODhkMTkyMDA3MWQ5MzkzYjA5MmI1NTE2MjcyMjI5NGU3ZTA0MWVkZjUxYjlhZDZiYTJiN2FlNTQifQ==
eyJpdiI6Inp0U3pkMndRak9NbVlmS0VJbFJGU3c9PSIsInZhbHVlIjoiM0FrT3ZDWTB2VksyK0x0UkJCQm9vTTFteW05NUE5aE5PN3ljeHFyNzdzS0JHM2FpSG9VSVY4bzhVYXRHWjB1Y3VIQ2xHenFEY1wvamNESXhLNVg5RmdoZ1pwQkZVZjVmS3ZISCtcL2puUE5acXl0bVwvSGtZM0gzZXJjOVpZUHloWEtuWjA5dUtjXC9vUEFxam9MaHZFcU01TjlmbnV3TFJYaGJHdnNmNEhnZ3lyOCs0a0RDOW9DWWE3Vmo4ZjZPb0F5NmdMZUd5Z1JDTDVkWlVUUVFiMElqSEN0WkN5VndmQjdUdCsxTnBvOVQyZ3podDVURUwrdk92R01sNVFwbmF5XC9PNUI4ZGNManIwRUtJU2g1TnRqak0yNzRsdU4wR3hUalFOWlhQUnBVczFVRWQyWmRXRnI2bnJGK0dhQ1d6K1NsUW1NNDlwbkQ0XC9qZ213SitWN1RtYkhNWTIrWUI0WFYxRFQxcXZiS09VMzhPZzR4MU4zbk0rb0RjV3hqdFVjVHcxekx5N1Q0MDNwUFlPcGRWV1R0bFRkanUyUTNWTE00WUtTWXdSbGE2MzFFUGpaUlwvSWtHV1A5WVdFR1wvS3VZZEpkUGVMM3NwR1FCSjBrb1FhSjdMWnBVQT09IiwibWFjIjoiYjE1NGE5YzI4ODI3ZGM1MDlhZWZjMmM2MGEyNjM1NjQzY2I3ZDAyOTZhMzYyNWU0MDgxYTFkNWFhOGFlNzljMiJ9

             Lý Minh ngốc nghếch không nhận ra chứ chị ta thì thấy rất rõ. Nếu thực sự coi Đại Đại như em gái thì người ta tìm được người nhà, đáng ra Trần Cảnh phải vui chứ, đằng này tâm trạng lại tồi tệ, ánh mắt lại âu sầu như vậy, chẳng khác gì bị bạn gái đá.

Ads
';
Advertisement