Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

“Không đi.” Đại Ninh không hào hứng chút nào.  

             Tháng sau cô cũng phải về thủ đô, có điều là vì tổ chức sinh nhật cho ông nội. Có lẽ cô trở về nhà chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất với ông.  

             Bị cô từ chối, Lệ Hỗ cũng không nài nỉ ép buộc, giọng cậu ta vui vẻ: “Tôi rất nhớ cậu, liệu tôi có thể tới gặp cậu không?”  

             “Lệ Hỗ, cậu diễn thế này không thấy mệt à?”  

             Ở đầu bên kia, Lệ Hỗ nhíu mày: “Đại Đại, cậu nói vậy là có ý gì?”  

             “Tôi không nói gì không có nghĩa là tôi không biết gì hết đâu nhé. Này đồ biến thái con, tôi biết cậu muốn gì nhưng hiện tại tôi không muốn chơi với cậu.”  

             “Tôi không biết cậu đang nói gì, cậu nghe tôi giải…”  

             Đại Ninh cúp luôn điện thoại.  

             Thanh Đoàn hừ theo một tiếng, nếu như không đọc tài liệu, chắc nó cũng sẽ nghĩ là Lệ Hỗ rất thích khế ước giả. "Cô cả chửi hay lắm, đồ biến thái con.”  

             Mấy ngày nay Đại Ninh quay về, cuối cùng cô cũng có thời gian đọc một lượt tài liệu thuộc hạ điều tra được.  

             Chuyện Trần Cảnh tham gia các trận đấm bốc ngầm làm cô hơi ngạc nhiên, dù sao ở trong truyện gốc do Thanh Đoàn cung cấp, Trần Cảnh không hề đi con đường này. Thời niên thiếu của anh cực kỳ gian khổ và cô đơn nhưng không hề mạo hiểm như vậy.  

             Mẹ con nhà họ Trần lần lượt làm tổn thương trái tim của anh, vòi tiền của anh nhưng dẫu vậy, Trần Cảnh vẫn không hề cân nhắc đến con đường lao lực này.  

             Từ lúc nhặt cô về, anh mới bắt đầu làm công việc rủi ro cao phần thưởng lớn như vậy.  

             Võ sĩ đứng trên võ đài giống như biến thành dã thú để mọi người đặt cược.  

             Lệ Hỗ xuất hiện một cách kỳ lạ, đôi mắt cậu ta sâu thẳm tối tăm, khác hoàn toàn loại cậu ấm ngây thơ ngốc nghếch Lam Lăng Vân vừa gặp đã yêu, Đại Ninh chưa bao giờ tin cậu ta thích cô ngay từ lần gặp đầu tiên.  

             Hành vi và ánh mắt của một người không biết nói dối, Lệ Hỗ thường xuyên nói những lời tán tỉnh nhưng lại rất ít có hành động cụ thể.  

             Khác với Trần Cảnh, anh làm tất cả nhưng xưa nay chưa bao giờ nói gì. Nếu mấy ngày trước Đại Ninh không đột ngột hôn anh, có lẽ anh trai sẽ chôn vùi tình cảm ấy vào sâu tận đáy lòng. Đúng là vừa bực mình vừa bất đắc dĩ.  

             Các trận đấu quyền anh ngầm được tổ chức bởi cậu của Lệ Hỗ. Khi còn bé, cơ thể Lệ Hỗ gầy yếu nên thường xuyên bị người khác bắt nạt, cậu ta vẫn luôn khao khát sức mạnh, thế nhưng đến khi lên tới cấp hai, cậu ta phát hiện ra bản thân không đánh thắng được cả Chương Hữu Anh nhà hàng xóm.  

             Đến lớp 9, cậu ta bắt đầu nhổ giò, việc làm ăn của gia đình cũng ngày một khấm khá hơn.  

             Từ nhỏ nội tâm của Lệ Hỗ đã có phần u ám, cậu ta căm hận kẻ yếu, có khi ngồi phá tổ kiến rồi châm lửa đốt rụi để nghe tiếng chúng chết đi.  

             Theo tuổi tác lớn dần, cậu ta không còn là đứa bé gầy yếu hồi nhỏ nữa, Lệ Hỗ thường xuyên tới đấu trường ngầm của cậu mình, hai mắt sáng rực xem người ta đấu đấm bốc ngầm.  

             La hét, reo hò, máu me, những thứ này làm cậu ta thấy hưng phấn. Nghe nói cậu ta từng đích thân lên võ đài, bị đánh tới hấp hối chỉ còn lại một hơi nhưng ánh mắt cậu ta lại rất tươi tỉnh phấn khích.  

             Cậu ta từng học đánh nhau với “Linh” nhưng “Linh” đã chết rồi. Mãi đến khi Trần Cảnh xuất hiện, Trần Cảnh đánh đâu thắng đó, cho cậu ta biết thế nào là sức mạnh mạnh mẽ xảo quyệt.  

             Trần Cảnh là người cậu ta muốn trở thành nhưng khi cậu ta tới bái sư, đối phương chẳng buồn nhìn cậu ta lấy một lần, thậm chí không nhớ cậu ta trông như thế nào.  

             Lệ Hỗ ghét Trần Cảnh nhưng cũng tôn sùng Trần Cảnh. Cậu ta điều tra Trần Cảnh biết được anh tham gia đấm bốc ngầm là vì “em gái”.  

             Người này rất thông minh, cậu ta đã biết tất cả mọi chuyện từ lâu nhưng không hề nói gì. Cậu ta không thể vượt mặt Trần Cảnh trên võ đài, vậy thì nếu như cướp của Trần Cảnh thứ anh yêu quý nhất, để xem liệu Trần Cảnh sẽ đau đớn khổ sở thế nào, chẳng phải như vậy là đã áp đảo được anh rồi sao.  

             Thanh Đoàn lắc đầu, mục đích của Lệ Hỗ đã không trong sáng ngay từ đầu, không biết hiện giờ cậu ta có hối hận chút nào không.  

             Người không thể chấp nhận người khác trái ý mình như Đại Ninh chỉ thích xem người khác hy sinh cho mình mà thôi, hành vi của Lệ Hỗ thực sự làm cô khá bực mình.  

             Ánh nắng ngập tràn ban công buổi chiều, Đại Ninh đong đưa cẳng chân.  

             “So ra thì anh trai vẫn tốt hơn, vừa dễ lừa lại tự ti, lừa anh ta đi chết, chưa biết chừng anh ta cũng đi.”  

             *  

             Trong một tuần Trần Cảnh nằm viện chờ bình phục, Trần Liên Tinh có tới thăm anh vài lần, gượng ép nói có thể chăm sóc cho anh. Trần Cảnh lạnh mặt từ chối.  

             Tố chất cơ thể của anh rất tốt, hồi phục cực kỳ nhanh, chỉ có điều khó tránh để lại sẹo ghê người đằng sau lưng.  

             Trần Cảnh đứng soi trước tấm gương lớn, không khỏi lại nghĩ tới cô nàng lừa đảo không còn xuất hiện lại thêm lần nào nữa, bình đã mẻ thì cho vỡ hẳn. Kỷ Điềm thì ngược lại, hằng ngày đều tới chăm sóc anh, đôi bên không có gì để nói với nhau.  

             Vết thương vẫn còn đau, anh nghĩ rằng mình sẽ hận cô nàng lừa đảo đó nhưng không ngờ anh chỉ cảm thấy may mắn vì cô không phải chịu đựng cơn đau này. Cô mong manh yêu cái đẹp như vậy, nếu như mặt bị hủy hoại thật, chắc hắn cô sẽ đau khổ lắm.  

             Anh là đàn ông nên không bận tâm vết thương này chút nào. Chẳng qua là… trên người lại có thêm một chỗ xấu xí mà thôi.  

             Trong khoảng thời gian này, Đại Ninh không hề đến nhưng anh vẫn thường xuyên nhớ lại nụ hôn ngọt ngào đó.  

             Có đôi lần lúc sáng sớm, cơ thể anh lại có một số phản ứng sinh lý khó chịu.  

             Trước đây, thỉnh thoảng Trần Cảnh cũng có phản ứng như vậy nhưng đây là lần đầu tiên đối tượng trong mộng có một khuôn mặt rõ ràng. Lúc gọi tên cô ra, mặt anh sa sầm.  

             Tâm trạng của anh khó tránh trở nên tồi tệ, không rõ là muốn gặp cô hay là mong cô đừng xuất hiện.  

             Mặc dù Trần Cảnh không hiểu rõ tình huống của nhà họ Kỷ nhưng thông qua Kỷ Điềm, có thể nhìn ra gia đình của Đại Ninh khá phức tạp. Một cô con gái nhà giàu có tính cách kiêu căng như vậy chắc chắn là do được chiều sinh hư.  

             Cho dù Đại Ninh là trẻ mồ côi, anh cũng không xứng với cô, huống chi cô xem tất cả chỉ như một trò chơi, không biết lúc này đây cô đang ở đâu cười nhạo anh.  

             Chuyện giữa họ hoàn toàn không có khả năng.  

             Từ nhỏ Trần Cảnh đã không bao giờ đòi hỏi những thứ xa vời anh không thể với tới, anh vẫn luôn buông bỏ rất dứt khoát, đây là bài học cuộc sống đã dạy cho anh.  

eyJpdiI6IjRRUHpFWUFyc3JYRkh3YzhZM3haakE9PSIsInZhbHVlIjoibmpvYTl3MVpVWHBjelZuXC85NUpFRDFkZUNXNzJcL1hIdEZScURJcEhFMzlPd3FpRTVYcytGTzY5STQzQUdzeUFYQlladFhiYTdlUWtSb1RTa1wvaXowQXh4dFpoSVNzbHJSN1BwTEQ1bTUwZEFjSWF0T25YNUFPVHV2M1NoMW9qM1o1ZFBzYzlvWnNnZkJ0TDZmUmhrRStTOHIxMjBRelFtbElQUm56TDYrRlhESFwvTmpUOHBjUTV6R08rV0dzdlVqT3VPRUpWQkdYbEdjWllNWXNcL2dOZWt4V013UXRRaStZcWZkUVlaS012RklnV3lLQWFHM0FIQUdNTWpWSzArTDA4VnJPYk5BMjV1SDVDWWp2NTVXcGxXTDVpNk9rMVFwK2dTM2l3SW9NZEJUOVN1QU9IXC9xUXpBb1IyZVBjc2VraVp4SU9uS3F6eEJDWGtCdUE5VUZxbXhpUWx6cEs3VmlWWmpNcGlPTGg5QkF2elFKcVhPRHpaZWZQZVo5bVJGOFJ1NUF4cUhqQnBpM1l4ZVR4S3EyeU5HbkkrT2lsd0J0N1wvUzFTMlU1UzE4bGViVGgzVHB3SXJWcTF5aXJ5eENIKysiLCJtYWMiOiI0N2EwZWJmODlkM2M1NDg1MTI4ZjRhN2MyNjczYzI5ZDBlOWI1ODFkOTM0YzE5ZjlhMzVkZjFiMmZmOWNhMTgxIn0=
eyJpdiI6IitTdU1LNDFmc0V1UUsxNnd3UFpnenc9PSIsInZhbHVlIjoiODV6YXlQXC84VmwyXC96RW9TTjU2OU5zYUU2a3RQQ1ljcDdFaW40UjNrcFpjQTlNcEhFeWhLeUZxXC9rTFVKVUtEcDJCaEdKeUFIMHprMFhrWWRjTWU0OTZQb01zWlwvQmNtMXY2UEI3RFBcL01RaTdPeHA1WVpOM0o1ZWlNWVozTHZXUEU5bENjeXZFREcrSU44UVNGTVVEXC83UkJQTXJBTEFyenJWdTdaODVmazJiMzZsSkRZNEh4bXZjS1poWkppYmltNkxzT09DKzExRk9vOXRCYVZlV3JRaDdZeU5MTHlwaUwrQ0FMb21DaXRoRHU5Z3VZZkVFS2pKNEZZU3FnK2VYUVZLa0RlcVA4V0J0b2xTeHVSU0J6Z3c9PSIsIm1hYyI6IjFjNDE2ODg4ZWQ0M2ZlNWJjN2NjMDc3NDRjNjM0MWFjZjcyYjhjMmNiOGE4M2U0MGU3YzkxODMzYzg3NWJkYjAifQ==

             Ánh mắt Trần Cảnh nặng nề, chẳng những anh không thở phào nhẹ nhõm mà còn ngay cả bản thân thấy thất vọng nhiều hơn hay khó chịu nhiều hơn anh cũng không biết chắc.

Ads
';
Advertisement