Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Liên Tinh không nói gì. Cô ta sợ Kỷ Điềm biết anh trai cô ta đã chết mê chết mệt một con khốn thì sẽ vứt bỏ Trần Cảnh.
Kỷ Điềm không nhận được tin tức về tình hình gần đây của Trần Cảnh, nếu là ngày thường, chắc chắn cô ta sẽ cực kỳ bận tâm nhưng hôm nay thì không.
Cô ta đã nhận được một tin tức hữu ích.
Kỷ Đại Ninh đi trại hè, hiện tại đang cắm trại dã ngoại. Kỷ Điềm mỉm cười. Thật là một cơ hội tốt, cô ta phải cho Kỷ Đại Ninh một bài học trước đã!
Mới đầu cô ta muốn mặt giáp mặt chất vấn Đại Ninh nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô ta nhận ra làm vậy là không sáng suốt. Nếu cô ta trực tiếp phát sinh xung đột với Kỷ Đại Ninh thì sau đó Kỷ Đại Ninh có xảy ra chuyện gì, cô ta cũng dễ trở thành đối tượng tình nghi.
Chỉ có làm như không hề gặp Đại Ninh thì mới có thể âm thầm đối phó với cô ấy.
Sắp xếp xong xuôi đâu đấy, tâm trạng Kỷ Điềm vừa hưng phấn lại vừa thấp thỏm. Nếu như chuyện này thành công thì sau này không cần phải lo lắng có người làm hỏng kế hoạch của cô ta nữa!
Chuông điện thoại di động vang lên, Kỷ Điềm giật mình, nhìn thấy thông tin cuộc gọi, cô ta mỉm cười cong cong khóe môi.
“Anh trai.” Kỷ Điềm gọi một tiếng trong trẻo ngọt ngào.
“Tháng sau ông nội sinh nhật đấy, về nhé.” Kỷ Mặc Giác vừa lái xe vừa nói.
“Dạ, em biết rồi ạ. Anh trai, dạo này dạ dày anh còn đau không? Đừng thức khuya nữa nhé, em không ở nhà nên không thể nấu canh bổ dạ dày cho anh được. Anh còn trẻ, nhất định phải quý trọng sức khỏe bản thân.”
“Biết rồi, nói nhiều vậy.”
Đầu bên kia dường như hết kiên nhẫn nghe tiếp nên cúp điện thoại nhưng Kỷ Điềm rất hiểu tính Kỷ Mặc Giác, chiêu này rất hiệu nghiệm với anh ta, chỉ khi nào anh ta ngượng ngùng thì mới vội vàng cúp điện thoại như vậy.
Trong vài tháng sống tại nhà họ Kỷ, cô ta quan tâm Kỷ Mặc Giác và ông nội từng li từng tí, lúc đi làm sinh viên trao đổi, cô ta vẫn nhớ để vào phòng Kỷ Mặc Giác một chậu hoa có tác dụng an thần.
Đến khi cô ta rời đi rồi, đương nhiên Kỷ Mặc Giác sẽ thấy không quen, trong lòng sẽ từ từ chấp nhận cô em gái này.
Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Kỷ Mặc Giác vẫn gọi điện thoại nói chuyện với cô ta, mặc dù giọng điệu nghe rất khó chịu nhưng Kỷ Điềm đòi gì, anh ta cũng đều đồng ý rất thoải mái.
Kỷ Điềm lắc đầu, tiếc rằng cơ thể này là em ruột của Kỷ Mặc Giác, nếu không thì cưa cẩm người đàn ông này cũng khá hời.
Ánh mắt Kỷ Điềm u ám, Kỷ Mặc Giác có biết Kỷ Đại Ninh còn sống không?
*
Tháng sáu trời nắng đẹp, các học sinh ngồi trên nệm êm giữa thảm cỏ xanh nghiên cứu thảo luận đề bài.
Giờ ra chơi giữa buổi, Chương Hữu Anh quay về lều lấy nước uống.
Thấy Đại Ninh đang ngủ say, cô ấy day day thái dương liếc một cái.
Đại Ninh mơ màng tỉnh giấc, mỉm cười ngọt ngào với cô ấy, Chương Hữu Anh cười nhạt một tiếng, rảo bước rời khỏi lều.
Đại Ninh cực kỳ vô tội hỏi Thanh Đoàn: “Có đến mức ấy không? Chuyện từ tối hôm qua mà đến tận hôm nay cô ấy vẫn còn giận.”
Thanh Đoàn buồn cười: “Chắc hẳn Chương Hữu Anh cảm thấy cực kỳ bẽ mặt.”
Tối qua, trước khi Trần Cảnh gọi điện thoại tới, Đại Ninh tình cờ nhìn thấy ảnh chụp trong điện thoại di động của Chương Hữu Anh, cô thò chiếc đầu nhỏ tới xem, Chương Hữu Anh lập tức biến sắc.
Thế nhưng Đại Ninh chơi xấu, tranh thủ lúc cô ấy đang sững ra, cô cướp điện thoại, xem kỹ mấy tấm ảnh đó.
Ảnh đã được photoshop, không ngờ thiếu nữ trong ảnh lại là Chương Hữu Anh mặc váy công chúa, uốn tóc xoăn, đi tất trắng, cười trông rất thiếu tự nhiên.
Photoshop cho mặt nhỏ mắt to, da trắng thêm mấy tone.
Vậy vẫn chưa là gì, thú vị nhất là cô ấy photoshop cho bản thân thấp xuống, nép vào ngực Lệ Hỗ y như một chú chim non.
Chương Hữu Anh thích Lệ Hỗ, trông có vẻ như cũng rất có tự trọng, dù cho Lệ Hỗ chẳng ngó ngàng gì tới cô ấy nhưng cô ấy vẫn rất ngầu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất