Cậu ta liếm liếm môi, nhìn cô bé từ trong lồng, có xúc động cắn cô bé một miếng cho đỡ thèm.
Một năm nay khuôn mặt Thời Mộ Dương phát triển, lâu ngày không quản lý, thường ngày, khuôn mặt cậu ta tinh tế xinh đẹp. Cậu ta giống một bé gái gầy yếu hơn là một bé trai.
Bé gái trước mặt chớp đôi mắt long lanh, bĩu môi với vẻ ghét bỏ: "Cậu bẩn quá đi."
Cô bé nói xong cũng bỏ đi.
Ánh mắt Kỷ Mộ Dương tối đi, bất lực đổ người vào trong lồng.
Nhưng đến ngày hôm sau, có người nói cô chủ nhỏ muốn chơi với cậu ta.
Cậu ta được tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo rộng rãi, mệt mỏi đứng trước mặt cục bột nhỏ. Có người véo cậu ta một cái, cảnh cáo: "Ngoan ngoãn một chút."
Cục bột hài lòng gật đầu, cô bé trịnh trọng nói: "Mình làm chị, cậu làm em gái nhé!"
Kỷ Mộ Dương mở to mắt nhìn cô bé, mặc dù trong lòng chán ghét, cơ thể cũng khó chịu, nhưng cậu ta thực sự không thể nói khuôn mặt của cục bột nhỏ trước mặt này đáng ghét.
Cô bé vô cùng đáng yêu, mắt to sáng rõ, quai hàm mà thon mềm, đến cả miệng nhỏ cũng có màu hồng ngọt ngào. Cộng thêm tóc xoăn xinh đẹp, cả người như một con búp bê đáng yêu.
Thoáng nhìn qua giống như một miếng bánh ngọt đẹp đẽ khéo léo.
Dường như cô chủ nhỏ này được cưng chiều hơn cậu chủ nhỏ một chút.
Kỷ Mộ Dương đảo mắt, trong lòng có tính toán, giữ vững tinh thần chơi lâu đài cùng cô đến xế chiều. Quả nhiên, bởi vì cô nhóc thân thiết với cậu ta cho nên cậu ta có thể ăn cơm với cô bé.
Người lớn nhà họ Kỷ vắng nhà lâu ngày, chỉ có một đống người hầu vây quanh hai cô cậu chủ nhỏ.
Cô chủ nhỏ không có bạn nữ, vất vả lắm mới có một người cho nên vô cùng quý mến.
Kỷ Mộ Dương nghĩ thầm, có thể ăn no, giới tính là cái quái gì. Cậu ta nín nhịn cảm giác buồn nôn, mắt nhìn cục bột uống sữa tươi, điều chỉnh tốt biểu cảm, ngượng ngùng nói: "Chị ơi, đêm nay em có thể ngủ với chị không?"
Khuôn mặt nhỏ của cô cả năm tuổi nghiêm túc lại, thấy "cô bé" trước mặt ngại ngùng đáng yêu, cô bé khó có bạn cho nên cũng rất hiếm lạ.
"Được thôi, em gái."
Trong lòng Kỷ Mộ Dương xì một tiếng đầy khinh miệt, nhưng lại thở phào một hơi.
Dù sao đêm nay cũng không phải ngủ trong lồng chó nữa rồi.
Cô chủ nhỏ còn nhỏ tuổi, mặc dù ngang ngược kiêu căng nhưng cũng rất dễ lừa gạt.
Kỷ Mộ Dương biết, dù thế nào thì nhà họ Kỷ cũng sẽ không cho mình ngủ cùng phòng với cục bột, vì vậy cho nên cậu ta thuyết phục Đại Ninh, ban đêm lặng lẽ tới.
Cục bột giữ lời hứa hết mình, nhón chân lên mở cửa cho cậu ta.
Kỷ Mộ Dương đổ nhào lên giường, trong lòng cảm thấy thoải mái lại có ác ý không thể giải thích được. Cậu ta vui mừng nghĩ, nhà họ Kỷ mấy người đối xử với tôi như vậy, vậy thì tôi sẽ ngủ với cục cưng nhỏ năm tuổi của mấy người!
Trên mặt vẫn giữ vẻ bạch liên hoa, kì kèo nói trên người đau nhức.
Quả nhiên Đại Ninh nhỏ dễ bị lừa, lon ton đi lấy thuốc cho cậu ta.
Kỷ Mộ Dương chọn qua chọn lại, nhe răng trợn mắt bôi thuốc rồi uống thuốc hạ sốt.
Nhờ vứt hết mặt mũi mà cuối cùng cậu ta cũng có được một khoảng thời gian thoải mái nhất ở nhà họ Kỷ.
Cậu ta có thể ăn cơm no, ngủ mềm trên chiếc giường mềm mại, "múa lưỡi" vài đường bên tai cô gái nhỏ là có thể có được một số thứ mình muốn.
Cô cả năm tuổi vừa ngốc vừa hào phóng, cũng nhẹ dạ. Thi thoảng Kỷ Mộ Dương giả bộ đáng thương, cô cả còn phải mông lung vụng về dỗ cậu ta để cậu ta nín khóc.
Chim bay vào biệt thự, cô bé sẽ kêu người làm chữa khỏi rồi thả.
Kỷ Mộ Dương xúi giục cô bé làm chuyện xấu, cô bé phồng má bánh bao lên, nghiêm túc lắc đầu.
Cậu ta nắm chặt nắm đấm, nhìn cô bé vểnh mi, căm ghét nghĩ, một ngày nào đó, cậu ta muốn toàn bộ nhà họ Kỷ bọn họ muốn chết không được, mà muốn sống cũng không xong!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất