Đại Ninh ngẩn người, trên mặt cô không nén được mà ôn hoà hơn, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của con trai một cái.
Nhóc con vui vẻ đến mức cười không ngừng, có thể nhìn thấy cả răng sữa mới nhú.
Bé con cũng nhớ cô, nằm trong ngực cô không chịu xuống.
Cơm tối đã chuẩn bị kỹ càng, người nhà họ Triệu đều mời Đại Ninh ăn cơm với vẻ mong chờ. Đại Ninh ôm con trai, miễn cưỡng đồng ý ở lại.
Đồ ăn lại không phong phú như lúc chỉ có hai người Đại Ninh và Triệu Dữ.
Đại Ninh hết nhìn bàn ăn rồi lại nhìn Triệu Dữ.
Anh nhìn lại cô, khẽ cười nói: "Không thích thì đến đêm anh sẽ làm cái khác cho em?"
Đại Ninh hừ một tiếng nhưng đã ăn xong bữa cơm này mà không hề bắt bẻ.
Mẹ Triệu biết cô cả có thể đến thăm con trai là rất khó khăn, vì vậy ăn cơm xong bà lập tức chào hai anh em Bình An rồi trở về phòng ngủ.
Dù thế nào đi nữa, giữ lại không gian cho con trai và cô cả cũng là chuyện tốt.
Bọn họ tự giác như vậy, Đại Ninh chớp mắt một cái, hơi thở nam tính gần ngay bên cạnh.
Anh thăm dò, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy cô và con trai, chống cằm lên vai cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Ninh Ninh, con trai tên Dư Sinh có được không?"
Cô vừa định nói khó nghe.
"Kỷ Dư Sinh." Triệu Dữ hôn lên gò má cô.
Gửi quãng đời còn lại.
Không lựa chọn bất cứ ai nữa, quãng đời còn lại dành hết yêu em.
Họ Kỷ kia khiến cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không so đo cả việc Triệu Dữ hôn cô. Cô cả không hiểu sao cảm thấy đặt lên họ mình thật dễ nghe.
Nói như thế nào đây, vừa cũ vừa mới.
Rất lâu sau, cô cả dịu dàng nói: "Được thôi, ít nhất là lúc chép phạt, nó có thể đỡ viết chữ."
Triệu Dữ bật cười, cảm thấy cô đáng yêu muốn chết, không nhịn được mà sờ lên mái tóc hơi xoăn của cô.
Nghĩ đến ngày còn bé, quả trứng thối trước mặt này bị phạt chép không ít thành ra bóng ma tâm lý.
Nhóc con trong ngực ê a, thời gian trôi qua một năm, cuối cùng nó cũng có tên.
Không chỉ có như thế, tên ở nhà cũng tiện thể lấy luôn.
Tên là "Trái Cây" .
Đại Ninh thích cái tên này, nghe vào rất đáng yêu lại còn có thể ăn.
Triệu Dữ hoàn toàn không quan tâm con trai lấy họ ai, Đại Ninh cũng không quan tâm. Mà trái lại, cái tên chân chất khiến cô cảm thấy thoải mái.
Trong không khí, Thanh Đoàn cẩn thận vòng quanh Phấn Đoàn, giải thích: "Có lẽ khế ước giả nhà anh sợ tên có tiêu chuẩn nam chính."
Dù sao Trái Cây Nhỏ mà lớn lên làm nam chính nam tần văn, đáng sợ biết bao.
Phấn Đoàn đắc ý nói: "Không thể từ lâu rồi."
Trước kia Trái Cây Nhỏ có thể trông thấy bọn họ, bây giờ lại không thể, sau khi vận may biến mất, nó có thể lớn lên khoẻ mạnh bình thường.
Đương nhiên, so với nhưng bạn nhỏ khác, nó có bố nhà giàu mẹ tiểu thư, không thể coi thường.
Thanh Đoàn đỏ mặt, xấu hổ nói: "Vậy, vậy lúc nào đó chúng ta có thể có, có một Tiểu Đoàn hay không?"
Thời không thú lão làng như Phấn Đoàn cũng đỏ mặt, ngạo kiều nói: "Si tâm vọng tưởng!"
Thanh Đoàn vẫn đần độn nhìn vợ, trong lòng đẹp đến mức cuộn trào.
Điều tiếc nuối duy nhất của Thanh Đoàn chính là không thể tự mình tạm biệt với khế ước giả. Lần này lại đến lượt Phấn Đoàn an ủi nó: "Bọn họ không nhìn thấy chúng ta mới là tốt nhất. Dù sao con người có cuộc sống tốt cũng sẽ không cần chúng ta hoàn thành nguyện vọng. Đại Ninh không hận, linh hồn của cô ấy sạch sẽ yên ổn, có Triệu Dữ yêu thương, cô ấy sẽ luôn hạnh phúc."
Thanh Đoàn gật đầu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất