Nhưng cô nhìn ngang nhìn dọc, cho ra một kết quả đau lòng —— Triệu Dữ còn chăm sóc tốt hơn cả cô.
Anh thực sự yêu con cô như bảo bối.
Ngay cả những chi tiết mà Đại Ninh không nghĩ tới, anh cũng làm rất tốt.
Cô cả ngẩng mặt, thành thạo nhất là gây sự vô cớ, cô đá một cái vào cái nôi kia: "Cái này chất lượng gì chứ..."
Cái nôi nhẹ nhàng lắc lư, không hư hao gì.
Triệu Dữ đi theo phía sau cô: "Nếu em không thích, anh có thể đổi."
Đổi gì mà đổi!
Cô cầm bỉm bé con: "Cái này chất lượ..." Là hãng mà con trai cô hay dùng.
Đến cả bảo thạch trên trống lúc lắc cũng được rèn dũa tỉ mỉ, móc cũng không được.
Cô cả tức giận muốn chết, vô thức đá Triệu Dữ một cái. Anh làm tốt như vậy thì cô chơi anh kiểu gì chứ!
Động tác quá thành thạo, đá xong mới nhớ tới đây là chủ nợ, vẫn đang giữ con trai cô trong tay.
Đại Ninh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cúi đầu xuống, trong mắt rất ôn hòa, sờ mái tóc quăn mềm mại của cô, bao dung mà dịu dàng: "Đừng nóng giận, không thích cái gì, đều có thể nói với anh."
Mấy chữ "Không thích anh" lượn quanh lưỡi một vòng, cuối cùng không phun ra, biến thành một tiếng hừ nũng nịu.
Dỗ bé con xong, cô lại phải đi.
Bên ngoài đổ mưa, Triệu Dữ nhận lấy con trai từ trong tay cô, vờ như không để ý, thuận miệng nói: "Trời mưa đi về không tiện, cô cả không ngại ở lại, hai ngày này ban đêm bé con rất dễ khóc."
Con công nhỏ trước mặt hơi dao động nhưng lại không quá tình nguyện.
Khoé môi Triệu Dữ nhẹ nhàng cong lên: "Bé con có rất nhiều phòng, cô cả có thể tùy ý chọn."
Cuối cùng Đại Ninh cũng đồng ý ở lại.
Một khi cô đống ý ở lại nơi anh có thể nhìn thấy, Triệu Dữ trả con lại cho cô, tự mình đi phòng bếp nấu cơm cho cô.
Triệu An An và Triệu Bình đều không ở biệt thự, đã bị anh đuổi đi từ lâu.
Triệu Dữ làm cả bàn đồ ăn mà Đại Ninh thích ăn, sau đó làm cho cô một cái bánh gato dâu màu xanh lam.
Cô bưng lấy bánh gatô nhỏ, cực kỳ vui mừng. Đại Ninh ăn cơm, Triệu Dữ lập tức phá sữa bột cho con trai uống, chờ Đại Ninh ăn xong, anh mới ăn đồ thừa của cô.
Thu dọn xong, trông thấy con trai bò trên trên mặt thảm.
Thi thoảng cô gái xinh đẹp lại cố ý trêu chọc anh, người máy tận tuỵ giám sát trạng thái đứa bé ở cửa ra vào.
Ngoài cửa sổ trời đổ mưa, Triệu Dữ mềm lòng đến mức rối tinh rối mù.
Đến lúc đi ngủ lại là một vấn đề.
Đại Ninh muốn ngủ cùng bé con, mấy ngày rồi cô không ngửi được mùi sữa trên người con trai, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại không quá yên tâm, ngủ cũng không ngon giấc. Vất vả lắm mới có cơ hội ôm oắt con, nhưng Triệu Dữ không cho.
"Nó ngủ cùng anh." Triệu Dữ ôm con trai, lúc trước cái gì cũng nghe cô, giờ phút này cũng không cho xen vào.
Đại Ninh trông mong nhìn anh ôm con đi.
Đột nhiên Triệu Dữ quay đầu: "Em không yên tâm thì cũng có thể sang đây trông nó."
Chuyện này rất không thể, cô cả tròn mắt trừng anh.
Đến nửa đêm, con trai bắt đầu khóc, Triệu Dữ thành thạo dậy dỗ con, trong lòng lại không ngăn được sự vui vẻ bí ẩn.
Khóe miệng của anh thoáng cười, nhìn về phía cửa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất