Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Chắc hẳn thời gian đã trôi qua hai năm, với tính cách như thế của Kỷ Đại Ninh, không yêu anh khắc cốt ghi tâm, có lẽ giờ đã bên nhau với Ngôn Cảnh từ lâu rồi.  

 

 

Nghĩ tới đây, cho dù hai năm trước đã bỏ đi, nhưng trái tim Triệu Dữ vẫn đau đến muộn phiền.  

 

Trong một khắc ấy, anh cảm thấy chết cũng rất tốt. Chí ít khi còn sống, cô không thuộc về người khác.  

 

Rõ ràng anh lựa chọn Ngôn Cảnh cho cô, loại bỏ Thời Mộ Dương nguy hiểm, nhưng lúc này anh vẫn cảm thấy khó chịu.  

 

Cả một đời chỉ thích một nhóc ngang ngược vô tâm như vậy, yêu đến mức hồn phi phách tán, không còn gì cả.  

 

Triệu Dữ vốn định nhắm mắt làm ngơ tất cả, nhưng không ngờ mình có thể tỉnh lại.  

 

Trong sắc mặt trầm tư khó coi của anh, Triệu Bình trong dảng vẻ thiếu niên chợt ho khan một cái: "Anh, thời gian trước cô cả quay về Bắc Kinh, có lẽ không phải do em nhìn nhầm đâu, đứa nhóc kia của cô ấy giống anh đó."  

 

Triệu Dữ cũng ngây ngẩn cả người.  

 

Một giây trước còn cho rằng mình không có gì cả, không ngờ một giây sau lại lên đỉnh cao của đời người.  

 

Đêm nay anh ôm con trai mềm mại vào lòng còn cảm thấy không chân thực.  

 

Cô thật sự sinh con trai cho anh?  

 

Đây thật sự... khiến người ta nhịn cũng không nhịn nổi, khóe miệng mỉm cười điên cuồng.  

 

Trên bữa tiệc, tất cả mọi người cảm nhận được tâm trạng ông lớn trở lại giới thương nghiệp rất thoải mái, vẻ mặt ôn hoà.  

 

Lúc trước đều biết anh ổn trọng, thế nhưng đêm nay, trong mắt của anh lại chứa chan ánh sáng dịu dàng nhất của cả thế giới.  

 

*  

 

Thật ra trong lòng Triệu Dữ cũng nắm chắc, nếu như không phải lúc trước Đại Ninh cảm thấy cô sẽ chết thì làm sao mà con trai ra đời được chứ.  

 

Cô là người yêu tự do ghét bị ràng buộc như thế, sẽ không vui nếu bị một sinh mệnh nhỏ trói buộc.  

 

Giờ phút này Đại Ninh nhìn anh với vẻ cảnh giác và khinh bỉ: "Hết hi vọng đi, tôi sẽ không đưa oắt con cho anh nuôi dưỡng."  

 

Triệu Dữ nhìn cô cả xù lông, kìm nén xúc động muốn ôm lấy cô: "Ninh Ninh, anh sẽ không giành với em."  

 

Cô đã quen nghĩ người khác xấu xa: "Có phải trong lòng anh đang nghĩ cách phá đổ nhà họ Kỷ chúng tôi rồi sau đó đón oắt con về làm con riêng đúng không?"  

 

Triệu Dữ yên lặng một lát: "Ninh Ninh, gần đây em đọc tiểu thuyết gì vậy?"  

 

Đại Ninh nghĩ thầm trong lòng, « cô vợ hợp đồng dân dã của tổng giám đốc bá đạo » ấy mà, tổng giám đốc Long Ngạo Thiên trong đó đã làm như vậy, cướp con trai của nữ phụ hào môn ác độc, đưa cho nữ chính dân dã nuôi.  

 

Đại Ninh dương dương đắc ý nói: "Anh mà dám cướp con trai tôi, tôi sẽ đi liên hôn thương mại, sau đó phá đổ Ô Đông mấy người."  

 

Triệu Dữ đau đầu không thôi.  

 

Nhóc yêu tinh này, em đúng thật là một tiểu quỷ lắm trò.  

 

Từ khi Đại Ninh biết con trai là của ai thì phòng Triệu Dữ như phòng cướp.  

 

Triệu Dữ dễ dụ vừa dỗ, nhưng con công nhỏ kiêu ngạo kia không thèm liếc nhìn anh. Triệu Dữ nhớ cô đến mức không còn cách nào khác, vuốt đầu mày, rơi vào đường cùng, sai người gửi cho Đại Ninh một số giấy tờ.  

 

Cô cả vừa nhận được, lạc đà Alpaca bên cạnh cũng ghé cổ xem với cô.  

 

Khá lắm, hai năm qua, tất cả tiền một mình Đại Ninh tiêu xài, thậm chí quần áo đều là tiền của Triệu Dữ.  

 

Bảo thạch, túi xách, thậm chí còn cả tiền đồ ăn vặt của Đại Ninh, cô tưởng đó là thành quả phát triển của Kỷ Mặc Giác, không ngờ cô lại được một người thực vật nuôi hai năm?  

 

Cô nhìn lạc đà Alpaca bên cạnh, lạc đà Alpaca cũng nhìn cô.  

 

Cỏ tên nhóc này ăn cũng là tiền của Triệu Dữ! Đại Ninh lại bóp lấy nó: "Sao cỏ của mày đắt thế hả!"  

 

Thế Đại Ninh mới biết, bên dưới chiếc giường mà cô ước ao kia đều trải bảo thạch.  

 

Cô cả dùng tiền thoải mái trong nhất thời, đến khi nhìn con số sau cùng, cô rơi vào sự yên lặng hiếm hoi.  

 

Nhiều số 0 quá trời quá đất.  

 

Việc này Kỷ Mặc Giác cũng không hiểu đầu đuôi: "Em tưởng là tiền tiêu vặt mà ông cho chị."  

 

Hỏi ông nội Kỷ, ông cũng kinh ngạc: "Không phải thằng nhóc thúi Kỷ Mặc Giác kia nuôi Ninh Ninh sao?"  

 

Hỏi Khâu Cốc Nam, Khâu Cốc Nam cũng mông lung: "Tôi tưởng là cậu Kỷ ký đơn."  

 

Rất tốt, Đại Ninh tức đến mức đấm giường.  

 

Không phải... nhiều tiền đến thế chứ, vậy mà cô còn vô tư!  

 

Kỷ Mặc Giác khổ sở nói: "Chị, gần đây công ty em vừa đầu tư một dự án lớn, có lẽ sớm nhất cũng phải sang năm mới có thể xoay được tiền."  

 

Anh ta đưa hết tiền của mình cho Đại Ninh, Đại Ninh xem xét, rất tốt, vẫn đủ một con số lẻ.  

 

Hai năm nay đến cả đôi đũa của cô cũng là đồ quý, bị nuôi đến mức bóp đầu ngón tay cũng ra nước.  

eyJpdiI6IlFReGg2MU9DeENIU25oSEtwXC9rRDh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlUxY1RXTThtZGtnM1J5eFloWE5YaEJvTmNhdHkyT1VXcDhHMjExa1JsUDBoM0lNT1VndHQybWNwUzFhbEY5VWUiLCJtYWMiOiIxYjEwMjZmNTBhYjY1M2U2YjQzYjc2MzI5MzI4MTQxYThkMzgxMzc1YmEyNjFiZmZjYzY0MGViY2Y4ZTIyZDhjIn0=
eyJpdiI6IkluNVRiak4xUERoamZ6Z29xNmYrNmc9PSIsInZhbHVlIjoiYjBkcFd6Y2lpNzdRM2ZZckUxbDhkSWl1VXB3Y2gyWXNYSmJYeklTYjU3TXNHMHR1UEZKcE01bHRjcURUdGRcL3B2OEtMMVJRNEdIc0ZHcnRFeDhYSXZENU16TmFSdkd3aWt1ZkUxdWJYTDJYY0dCbHM3K2hya2lzeTY2bXA5VWU4T2wzZDBjQVpZUDR0TTlySWRmMEJoeFdMOTNMNzd2b3h0M3Q1TnRORklVK1BqZ1hJU3lrcktKdzYxQWVMVXN4T3dxakdcL09GRGt2Qkp5aHhjU0l0WVNqa0YrODdYZ0hsSXNOVk13SDdCVTNlODA2cEtOazhUR3FcL05ueStkdnNFTHlQZmtGM244eFU4SE1haWFlWjdcL1h4emxaY1VZS1wvN21CUGNsbFBtTXZleFBiamZrNnBXVHhjOVdXYUdsYndJSCIsIm1hYyI6IjY1NDgyNjBiMmU5NzNmMmY5ZjMzMGRjMWQzNWNkMmMwNGQwZWQxODA0NGRhZGVkOTRlODBhZTE1NGZmMmM3NDUifQ==

Ads
';
Advertisement