Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

"Hôm nay nhà họ Triệu định tới đánh trận đầu mà chỉ một người thôi sao? Không phải là quá xem thường nhà họ Thời đấy chứ."  

 

Triệu Dữ cười nói: "Tôi chưa từng xem thường bất cứ kẻ nào, đêm nay tới, chỉ muốn tốt bụng nhắc nhở, dưới mặt đất toàn bộ câu lạc bộ, bị người khác chôn bom. Anh đối xử với Thời Mộ Vân thế nào thì Thời Mộ Vân cũng sẽ đáp trả anh như thế."  

 

Thời Mộ Dương cau chặt lông mày, dù anh vẫn bình tĩnh nhưng sắc mặt lại hơi đổi một chút.  

 

Triệu Dữ mở bàn tay ra, lộ ra một thiết bị truyền tín hiệu. Anh thản nhiên nói: "Chắc hẳn anh biết đây là cái gì."  

 

Thời Mộ Dương đương nhiên nhận ra, trước đây anh cũng dùng cái này đễ phát tín hiệu. Ánh mắt anh hung ác: "Có chết, tôi cũng kéo anh theo làm đệm lưng."  

 

"Anh đi đi, để Kỷ Đại Ninh lại, bom sẽ không nổ, tôi bảo đảm anh có thể an toàn rời khỏi dây."  

 

Thời Mộ Dương híp mắt: "Không bao giờ." Anh cảm thấy hoang đường, người đàn ông trước mắt này, lại thật sự tới cứu Kỷ Đại Ninh. Không phải có tin tức nói buổi chiều Triệu Dữ và Ngôn Cảnh đàm phán không thành hay sao.  

 

Thời Mộ Dương chưa từng bị uy hiếp, kêu anh đưa Kỷ Đại Ninh cho người đàn ông ở trước mắt này ư, nằm mơ!  

 

Lúc này Triệu Dữ mới đưa mắt thăm dò anh.  

 

Dường như từ khi đi vào, Triệu Dữ không quá chú ý anh, nhưng mà Thời Mộ Dương từ chối, ngược lại làm cho ánh mắt Triệu Dữ hơi buồn cười.  

 

"Vậy mà anh cũng thích cô ấy, cô ấy nhận tình cảm đó sao?"  

 

Thời Mộ Dương như bị giẫm trúng đuôi mèo: "Con mẹ đứa nào nói với anh là ông đây thích cô ta! Người nhà họ Thời xưa nay không chịu uy hiếp, anh có gan thì cứ cùng con rùa Thời Mộ Vân kia nổ chết ông đây. Nhưng trước lúc đó, anh hãy lo cho bản thân có bị chém thành nghìn mảnh hay không đi."  

 

Triệu Dữ biết, đương nhiên uy hiếp Thời Mộ Dương là chuyện không thể. Tên đàn ông này không xem mạng mình và mạng thuộc hạ ra gì.  

 

"Kỷ Đại Ninh sắp chết."  

 

Chủ đề này khiến người đàn ông đối diện cũng phải trầm mặt xuống.  

 

"Tôi biết."  

 

Triệu Dữ còn chưa mở miệng, bác sĩ vội vàng nói: "Cô Kỷ, cô Kỷ dường như sắp không xong rồi!"  

 

Thời Mộ Dương biến sắc, cũng không lo được Triệu Dữ, chạy vội đến phòng Đại Ninh, Triệu Dữ theo sau.  

 

Thời Mộ Dương không kiêng dè thiết bị kích nổ trong tay anh, nhưng thuộc hạ của Thời Mộ Dương lại e dè, trong lúc nhất thời cũng không ai dám cản Triệu Dữ.  

 

Thời Mộ Dương xông vào phòng, quả nhiên trông thấy sắc mặt Đại Ninh trắng bệch.  

 

Con ngươi của cô không có tiêu cự, nhưng có thể nhận ra được cô hít thở khá khó khăn. Bác sĩ ở bên cạnh run lên: "Trong tĩnh mạch của cô ấy bị tiêm thuốc, ở đây không thể tiến hành giải phẫu!"  

 

"Đi bệnh viện!" Thời Mộ Dương quyết định rất nhanh, bước lên, ôm lấy cô, lập tức định đi đến bệnh viện.  

 

Tiếng chuông mười hai giờ gõ vang, bác sĩ cản anh: "Bệnh viện gần đây nhất cũng phải một tiếng."  

 

Mà nơi này là vùng ngoại thành, dù có đua xe cũng không kịp cứu cô cả.  

 

Theo kinh nghiệm của bác sĩ, người phụ nữ yếu đuối trên giường không thể chống đỡ nổi một tiếng.  

 

Thời Mộ Dương cũng hiểu ra điều gì đó, sắc mặt khó coi.  

 

Đột nhiên Triệu Dữ vươn tay về phía anh: "Đưa cô ấy cho tôi đi."  

 

Thời Mộ Dương lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, hoàn toàn không có ý định đưa Đại Ninh cho anh.  

 

"Tôi có thể cứu cô ấy."  

 

Tay Thời Mộ Dương run lên.  

 

*  

 

Lúc Triệu Dữ ôm Đại Ninh đi ra ngoài, tuyết rơi đầy mặt cô.  

 

Cô cả điềm tĩnh chờ chết cảm thấy không đúng lắm, thở hổn hển hai cái, con ngươi cố gắng tập trung, lúc này mới trông thấy người trước mắt không phải là Thời Mộ Dương mà là Triệu Dữ.  

 

Đối với một người lập kế hoạch để chết, mà trước khi chết lại trông thấy người bên cạnh đổi thành người khác, cô càng thấy tức giận hơn.  

 

Cô phí sức dùng ngón tay yếu ớt kéo anh: "Triệu Dữ, anh làm gì vậy?"  

 

Anh không trả lời, tuyết lớn phủ kín người bọn họ, chớp mắt đầu đã trắng xóa.  

 

Đại Ninh khó tránh khỏi hơi hờn giận: "Người ta cũng sắp chết, anh không thể để cho tôi chết trên giường sao?"  

 

Chết ở nơi hoang vắng sẽ khó coi hơn, còn lạnh nữa.  

eyJpdiI6InVTV3JjbW9qWG9ZMzBoNlNzUWJzWmc9PSIsInZhbHVlIjoicUpOa0RTQ2pSUVhGYmZuQVE3dVVDUkp2K1I4eTBwejZUQTRVYytJXC9nb2xxWkIxcGswVXZJQ1RERTVHeWt1SW0iLCJtYWMiOiJkYzIxYjNjZTkwYzQ5ZWI5MTUxY2Q0YzU0OGYwYzRhNzBiZTU2YjZjZTRiMzc3YmMxZjM0OGM3N2M0MWU4OGVmIn0=
eyJpdiI6InBFb2Y5UHNCd1NUVXVqdktmcGVwelE9PSIsInZhbHVlIjoieXkwZ2JYYWdQeURLXC9JZTlUQUxieXYxNlEwOWZzYWRxVkd3MkF0TWZLdXgrVkhJYTdFanhYaU1TZm5Wa3NmS256K2doN0h0TmRVWit1b3JqdUNxZVdMY3YzZG54QTg4QnN1OXQyVG1lMHN4UERYVXB2Zm9QcU9aN2hBUVwvZG00Q01kaE5wczlmKzNsWkVqOG41OUs0OFNzRjFiVGdZdXpSdVlTMmlVTzlMZWpNeHJzdWZicG9KNFoxUUNJdnRnMVUrWk83YzZWZXBjcDZUMStFalU4S2JSNkhwbjdWXC9oZk9FaEhvRkxlNUdtWDNVdTUyNnVcL2RZY000bmRaZ3djRXdveCtGSjZncDVqOTlVMHRRV1QxKzN3dTBFOTNuOWhZKzN6ak5GYUIyQ2srN0VMRzkxbVAzM21ja1ExMUMxQ0FwdG9tcGpieDJwUEd3TnM0RW9HSmpPUT09IiwibWFjIjoiZDQ5ZGJlNTQ1NzQ2YmQ2ZTc0MWQyMWU2YjM5ZTlhOTI1ZThlNDc2Mjk1ODNlMmY2M2RjODE5NTkxYmM1N2I3MCJ9

Có lẽ đây là nơi duy nhất không có camera giám sát. 

Ads
';
Advertisement