Mấy lời như này thật đúng là không thể nói lý. Anh không hề phản bác, chỉ nâng gò má cô lên, khẽ khàng hôn.
Nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng, gò má cô phủ lên một lớp hồng nhạt.
Sau đó cũng không cảm thấy khó chịu như vậy nữa. Cô cả cảm thấy kiểu chuyện như thế này, sau khi có một chút hứng thú thì vẫn có thể nhịn được cảm giác khó chịu kia xuống.
Tâm trí cô mê muội, ngắn nhìn khuôn mặt Triệu Dữ, vẫn không quên đưa ra yêu cầu: "Tôi, tôi... Tôi nói ngừng thì anh phải..."
Triệu Dữ lập tức bịt miệng cô lại.
Có những chuyện anh mà nghe theo lời cô thì sợ là anh muốn phế luôn.
Muôn vàn những yêu cầu trên trời dưới bể, cũng chỉ có anh mới có thể chiều theo từ đầu đến cuối.
Ít nhất, anh nói ngừng là ngừng.
*
Đại Ninh mệt mỏi muốn nhão ra, ngón tay cũng không có sức, vừa uất vừa giận.
Cũng không phải là Triệu Dữ từ chối yêu cầu của cô, nhưng sau đó anh lại không hề để cho cô nói ra một câu hoàn chỉnh, điều này khiến cô cả tức giận.
Triệu Dữ nhìn cô, không nhịn được mà lộ rõ ý cười trong mắt.
Cô thực sự đáng yêu, cả người nằm sấp, đầu quay sang hướng khác, làm cũng làm xong rồi, còn có ý đồ trở mặt không quen biết. Vừa mới bắt đầu là anh đã nhận ra, mấy năm trước Đại Ninh lừa anh.
Đêm hôm đó, vỗn dĩ anh chưa xảy ra bất cứ chuyện gì với cô. Chỉ thiệt cô nói dối không chớp mắt, tỉnh lại còn giả vờ giận giữ. Năm đó Triệu Dữ đã có cảm giác, nhưng chưa vạch trần cô mà thôi.
Anh thật sự không thèm để ý đến những chuyện này, mấy năm nay ác mộng liên tục, nhưng chỉ cần ôm cô trong lòng thì đêm đến lòng anh sẽ yên bình. Anh thích người này, biết cô xấu, không nói lý, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng khi anh trông thấy cô, trong lòng sẽ không kìm được mà mềm lòng đi mấy phần.
Như bị con thỏ nhỏ cụp tai đụng vào ngực, chỉ cần vừa chạm vào là ngập tràn tình cảm dịu dàng.
Cô rất dễ bị tức giận, nhưng cũng rất dễ dỗ.
Triệu Dữ tắm rửa cho cô xong xuôi, cô lập tức ngoan ngoãn nằm sấp lên ngực anh ngủ thiếp đi.
Nãy giờ điện thoại Triệu Dữ đều để chế độ yên lặng, anh che chắn cẩn thận cho cô, che khuất ánh sáng để không làm chói mắt cô, lúc này mới đi xem tin nhắn chưa đọc.
Có khoảng mười cái tin nhắn khẩn cấp, không có cái nào là không phải uy hiếp đến từ hai người đàn ông kia. Triệu Dữ ở thành phố T cũng không an toàn. Anh có thể tìm được Đại Ninh, dù sử dụng thủ đoạn che giấu nhưng không đồng nghĩa với việc người khác không tìm thấy.
Anh che thiếu nữ quyến rũ trong ngực lại, đôi mắt đen láy tĩnh lặng.
Triệu Dữ khoá điện thoại, cũng không trở về, đắp kín chăn, ôm cô vào ngực rồi ngủ cùng cô.
Mưa tạnh, chỉ còn gió đông lay động cành cây, phát ra âm thanh lao xao.
Đồng thời, tuyết lớn trong lòng anh cũng ngừng lại.
*
Hai ngày trôi qua, trời trong xanh trở lại, không còn mưa nữa. Đại Ninh không muốn đợi mãi trong phòng, cô muốn thả diều. Ngoài nguyên nhân khó nói rõ nào đó, bây giờ cả người cô đều tràn đầy may mắn.
Nếu như ra ngoài chạy một vòng, nói không chừng cũng có thể nhặt mấy tờ nhân dân tệ.
Cô cả chưa từng trải qua cảm giác may mắn khắp người, nếu như điều kiện sức khoẻ cô cho phép, cô có thể bước đi điên cuồng.
Ngược lại với Bắc Kinh giờ phút này đã băng tuyết khắp nơi, đối với khu vực gần biển như thành phố thành phố T đây vừa đúng lúc nhiệt độ đầu thu.
Thời tiết đẹp, cô cả thích nhưng sức lực có hạn. Cô muốn chơi diều ở bãi biển, muốn Triệu Dữ tự làm diều.
Triệu Dữ lấy diều giấy ra, tự tay dán cho cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất