Thanh Đoàn gật đầu lia lịa, rất tán thành.
Động tác tìm đồ của Thời Mộ Dương dừng một chút, đạp ngăn tủ vang rung trời. Lão quản gia vội vàng ngậm miệng, không nói chuyện nữa.
Thời Mộ Dương hừ lạnh một tiếng, cầm món đồ mình cần tới thì phát hiện Đại Ninh đang cầm trong tay một chiếc điện thoại.
Sắc mặt Thời Mộ Dương lập tức trở nên khó coi, thò tay đoạt lại.
Sao? Vừa trở về đã vội không chờ nổi liên hệ với mấy người đàn ông kia của cô?
Đại Ninh tức giận đến mức nhảy dựng lên cướp lại.
"Chú nhỏ, người ta sắp tức giận rồi đó!"
Thời Mộ Dương liếc mắt nhìn điện thoại, vẻ mặt vi diệu.
Giao diện không phải là người đàn ông nào đó mà là một cuốn tiểu thuyết có tựa đề « Sếp lớn cấm dục cưng chiều bà xã đáng yêu bảy ngày bảy đêm ».
"..."
Tâm trạng của Thời Mộ Dương trở nên sáng sủa trong nháy mắt, trả di động lại cho cô, còn không quên bình luận: "Thứ dung tục gì vậy."
Cô hầm hừ đạp anh một cước, Thời Mộ Dương bị đá lại không hề xị mặt.
Anh ta bế ngang cô lên: "Đi bệnh viện."
Một đám người bên ngoài còn chưa thu xếp ổn thỏa, việc đầu tiên sau khi trở về là đưa cô đi khám bệnh.
Đại Ninh cũng có chút bất ngờ. Cô vùi đầu trong ngực anh, đung đưa cẳng chân: "Tôi sẽ không rời xa anh, Thời Mộ Dương, anh đừng sợ."
"Ngậm miệng." Anh nói.
Đối với chuyện đi bệnh viện, Đại Ninh hoàn toàn không phản kháng. Dường như mỗi nam chính đều dốc sức đưa cô đi kiểm tra một lần, kết quả của cô rất nhanh đã có.
Lúc nhận được tờ kết quả, Đại Ninh đang nằm nhoài bên cửa sổ ăn kẹo, còn sắc mặt Thời Mộ Dương thoáng chốc đã không còn chút máu.
Anh xiết chặt mấy tờ giấy mỏng manh này, kết quả trên đó cho thấy thân thể Đại Ninh không có bất cứ vấn đề gì, cũng không phát hiện ra bệnh nặng, nhưng các cơ quan trong cơ thể cô đang dần suy yếu với tốc độ gấp mấy chục lần người bình thường.
Điều này có ý nghĩa gì, Thời Mộ Dương gần như hiểu ngay lập tức.
Anh nhìn về phía cô gái ngồi bên cửa sổ, hình như cô chẳng hề biết mọi chuyện tàn khốc đến mức nào, thấy anh nhìn mình còn theo bản năng mỉm cười với anh.
Nụ cười hồn nhiên đáng yêu khiến trái tim anh lập tức đau đến thắt lại.
Thời Mộ Dương cố gắng nở một nụ cười: "Chờ tôi một chút."
Anh đi nói chuyện với bác sĩ.
Đại Ninh biết mình không cứu được, cũng có thể đoán ra trong tờ kết quả có những gì, cho nên không hề thất vọng chút nào.
Cô đung đưa bắp chân chờ Thời Mộ Dương tiếp thu hiện thực đi ra.
Đợi hơn nửa giờ, anh mới đi ra.
Trên người người đàn ông mang theo mùi khói thuốc lá rất nhạt, anh cười hì hì ôm lấy cô: "Bác sĩ nói em ăn ngon uống được thì sẽ không sao nữa, đi thôi, về nhà."
Đại Ninh cũng nghiêm túc gật đầu.
Thời Mộ Dương điềm nhiên như không có việc gì, mua cho cô một đống đồ ăn ngon chơi vui. Anh mới trở về từ đảo tội ác, rõ ràng có rất nhiều chuyện bận bịu, nhưng mỗi đêm anh luôn có thể bớt chút thời gian cùng Đại Ninh xem mấy bộ phim truyền hình không có dinh dưỡng.
Lúc anh mở họp cũng dẫn Đại Ninh theo bên người.
Cô ngồi trong một phòng nghỉ cách cách, Thời Mộ Dương kê một chiếc giường công chúa trong đó, còn bố trí một kệ hoa quả, máy chơi game, thậm chí cả tủ lạnh đựng đồ uống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất