Thanh Đoàn trông thấy thì thổn thức một trận. Đời trước Kỷ Điềm hô phong hoán vũ, được ngàn vạn người yêu thương, bây giờ lại có kết cục này, lưu lạc đảo hoang, không biết mang thai với người nào.
Đời trước Kỷ Điềm có rất nhiều lựa chọn nhưng lại không chọn bất kỳ ai. Ai cô ta cũng muốn, sau đó trở thành ánh trăng sáng của tất cả mọi người. Bây giờ cô ta mang thai một đứa bé không biết của ai, trên mặt có vết sẹo nhàn nhạt, cả người như bị điên.
Nhưng tinh thần của Kỷ Điềm vẫn còn chút thanh tỉnh, cô ta vẫn còn nghĩ đến chuyện trở mình, cho rằng sau khi Đại Ninh chết, có lẽ cuộc sống của cô ta sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Cô ta đã có cái mong chờ tốt đẹp này, đương nhiên Đại Ninh sẽ không phá vỡ nó.
Cô cả dùng ánh mắt lãnh đạm lặng lẽ nhìn Kỷ Điềm.
Đây chính là con gái của đạo trời.
Cũng không biết bây giờ ông trời có buồn bã khóc thương cho cô ta không.
Quay đầu lại, Đại Ninh trông thấy Thời Mộ Dương đang nhìn mình chăm chú.
Cả người anh đứng dưới ánh mặt trời nhưng giữa lông mày lại có đôi phần u ám. Mãi đến khi cô ngoái nhìn, trong ánh mắt anh mới dấy lên sắc thái khác.
"Đi thôi, mặc kệ cô ta." Anh nói.
Đại Ninh nghiêng đầu nhìn anh.
Thời Mộ Dương kéo cô qua: "Tới giờ em phải uống thuốc rồi."
Anh không cho phép kháng cự, dẫn cô rời khỏi nơi giam giữ Kỷ Điềm.
Đại Ninh nói: "Chú nhỏ, ngày nào anh cũng rảnh rỗi vậy sao? Một ngày hai mươi bốn giờ, tôi cảm giác có thể trông thấy anh hai mươi tiếng."
Anh hơi mím môi.
Đại Ninh cười thầm, cũng không truy hỏi tới cùng mà ung dung đổi chủ đề: "Tôi hỏi anh một chuyện, anh phải thành thật trả lời tôi?"
Thời Mộ Dương không quá muốn nghe, thậm chí có vài phần kháng cự.
"Nếu như trong bụng Kỷ Điềm thật sự là con của anh, anh sẽ tha thứ cho cô ta sao?"
Thời Mộ Dương nghe thấy cô hỏi câu này, theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng sau khi kịp phản ứng, sắc mặt anh lại trở nên khó coi: "Kỷ Đại Ninh, em muốn chết đúng không?"
Anh che miệng cô lại, giọng nói mang theo vài phần hung dữ: "Không có nếu như. Nếu không biết nói chuyện thì ngậm cái miệng làm người ta thấy phiền của em lại."
Đôi mắt trong trẻo của cô trợn to, hết sức bất mãn.
Thấy cô ô ô muốn nói gì đó, Thời Mộ Dương sợ cô ngạt thở, thuận thế buông tay ra.
Cô cả ôm lấy mặt anh, nhón chân lên ghé sát vào môi anh.
Thời Mộ Dương sửng sốt trong giây lát.
Đại Ninh chưa hề chủ động hôn anh, nhịp tim anh ta gần như tăng vọt trong chớp mắt, kìm lòng không được cúi đầu xuống.
Hơi thở của thiếu nữ thơm ngọt, anh có thể thấy rất rõ ràng hàng mi cong như cánh bướm của cô.
Nhưng cô cứ đứng im bất động hồi lâu, chỉ nhìn anh với đôi mắt long lanh ánh nước. Trong lòng Thời Mộ Dương khẽ mắng thầm một tiếng, cúi đầu đuổi theo môi cô.
Đại Ninh tát lên mặt anh t một cái.
"..."
Cô cả đắc ý làm cái mặt xấu: "Đồ tồi, ai bảo anh nói miệng người ta làm người khác thấy phiền."
Thời Mộ Dương che mắt, dùng hết tự chủ cả đời này để ngăn mình không xông lên giết chết cô tại chỗ.
*
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất